Chương 29

1.2K 62 3
                                    

Chương 29 – Một người bình thường.

---

Một năm sau.

– Ran, xong chưa con? – Mẹ Eri nói vọng lên lầu.

– Mẹ đợi con chút. – Nó chạy xuống lầu.

Ran diện chiếc váy màu trắng, tay áo bằng vải len dài tới khủy, nhí nhảnh ở trước mặt mẹ Huyên xoay một vòng.

Chân váy theo động tác của nó mà xòe ra, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh cũng theo đó mà chuyển động, kèm theo nụ cười rạng rỡ trên môi.

Ran càng lớn càng xinh đẹp, bắt đầu ra dáng thiếu nữ rồi.

– Mẹ, con đẹp không?

Nó nhìn mẹ Eri cười, đôi mắt to long lanh toát ra tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.

– Đẹp. – Mẹ Eri cười, vuốt tóc nó.

– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy? – nó khoác tay mẹ.

– Đi chúc tết.

– Hả? Không đi chơi sao? – Nó thở dài.

– Hôm nay mùng một, chẳng nơi nào mở cửa cho con chơi đâu. – Mẹ kí đầu nó.

– Chào ba Kogoro, mẹ Eri.

Shinichi ở cửa đi vào, lễ phép cúi người, bộ dạng đang chờ lì xì đây mà.

– Haha, Shinichi ngoan. Của con này. – ông Mori đưa cho hắn tờ lì xì đỏ chót.

Ran nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, không mè nheo với mẹ mình nữa, chạy ngay đến xòe tay trước mặt ba, đôi mắt nâu chớp chớp:

– Ba.

– Làm sao? – Ông Morigiả ngơ.

– Baaa.. – Nó kéo dài giọng. – Lì xì của con.

– Không chúc tết mà muốn lấy lì xì à? – ông Mori cầm phong bì đỏ trước mặt nó di chuyển qua lại.

– Ơ.. Shinichi cũng đâu có chúc..

– Đẹp trai thì ngoại lệ biết không? – Shinichi cười đắc chí.

– Không lấy sao? – Ba tiếp tục chọc nó.

Ran liếc hắn một cái rõ sắc, sau đó liền quay lại nhìn ba mình nở nụ cười tươi như hoa.

– Ba, con chúc ba mười năm sau nữa vẫn đẹp trai như vậy nha.

Mẹ Eri chuẩn bị xong xuôi đi đến cạnh họ, liếc mắt thấy vợ đi tới, ông Mori hỏi thêm, vẫn dùng phong bì màu đỏ hấp dẫn nó:

– Thế con chúc mẹ cái gì?

– Chúc mẹ hai mươi năm sau nữa vẫn trẻ đẹp như vậy. – Nó cười.

– Khéo nịnh. – Mẹ Eri cười bởi sự tinh nghịch của nó.

– Chúc ba mẹ một lần xem.

– Ah, gì mà lắm thế. Ba được voi đòi tiên à. – Nó giậm chân.

– Vậy thôi chúng ta xuất phát. – Cất lại lì xì vào.

– Xí, xí.. – Nó ngăn lại.

– Con chúc ba mẹ ngày càng thương yêu nhau hơn nhé. Hai người sẽ ngày càng làm con ganh tị hơn. Yêu nhau đến đầu bạc răng long luôn, cần thiết thì cho con thêm đứa em nữa. – Nó cười nham hiểm.

(Chuyển Ver) [ShinRan fanfic] {Hoàn} Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ