Chương 40: Điềm gở

37 1 0
                                    

  Nhóm "thả con săn sắt" tăng số buổi luyện tập, họ cách nhật lại tập trung một lần, và dần dần thử lặn thật sâu xuống hồ Chiêu Dương. Được Giải Quýnh và Bế Tiểu Châu chỉ bảo, kỹ thuật lặn của Na Lan nâng cao rõ rệt và vững vàng.

Đương nhiên cô cũng biết không phải Bế Tiểu Châu quá khiêm tốn, mà sự thật là các chàng trai này còn thua xa Tần Hoài về kinh nghiệm bơi lội. Tần Hoài, cái tên thật đáng ghét, anh ta lại là thầy vỡ lòng cho cô về môn lặn.

Có lẽ vì mỗi lần lặn xuống, cái bóng của Tần Hoài đều dập dờn chơi vơi áp lại gần cô, có lẽ vì suốt một tuần ban ngày cô "cải trang" rồi đến trường học bù bài vở, cái đầu bị nhồi căng như muốn nổ tung, nên Na Lan bị ma xui quỷ khiến thì phải, buổi tối cô lò dò đến bãi để xe ở khu Lục Ô Thế Gia.

Liệu có phải chiếc xe Odyseia vẫn đang ở xưởng sữa chữa không, nhưng ít ra cô không trông thấy nó. Không thấy xe, lòng cô cũng trống trải bâng khuâng.

Tại sao mình lại đến đây? Cô chỉ muốn về thăm lại chốn xưa, chỉ muốn lại đi bơi. Dù tập lặn suốt, ngâm mình trong nước lâu như thế, nhưng vẫn không thể thay thế cho đi bơi.

Trong tiểu khu nơi ở của Đặng Tiêu cũng có bể bơi nhưng Na Lan chưa từng bước xuống. Cô sống ở đó sướng như công chúa, nhưng nơi ấy không thuộc về cô.

Ban ngày, trong ngôi nhà sang trọng, dù tĩnh mịch đến mấy, Na Lan vẫn không thể tĩnh tâm để gỡ bao mối suy tư đang chồng chéo. Cũng là vì cô không thuộc về nơi này. Cô cảm thấy phải ngâm mình trong nước hồ thì mới thanh lọc được cõi lòng, tự mình đàm phán với mình để hóa giải từng mối ân oán.

Trước khi ra khỏi nhà cô đã mặc sẵn áo bơi. Cô mở ba lô lấy ra bộ lặn mà Tần Hoài cho cô, mặc vào. Cô không hiểu sao mắt mình lại ươn ướt. Mau xuống nước thôi, nước mắt và nỗi nhớ sẽ hòa tan trong đó. Cô giận mình đã lớ ngớ rồi lún sâu đến thế này. Nhưng cô vẫn không dừng lại, cô nhào xuống nước.

Ánh trăng sáng trong trải trên mặt hồ, giữa những vảy bạc mờ lấp lánh có cánh tay dài đang vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, đường cung có phần bất lực và không biết điểm dừng là đâu, bắn lên những bọt nước không cao, không dữ dội đầy vẻ bi thương mà giống như sự trầm lắng vui thì ít buồn thì nhiều.

Tại sao, tại sao anh ấy lại làm thế này?

Bao ngày qua Na Lan vẫn không hiểu tại sao Tần Hoài lại bất ngờ đổi thay như vậy. cô cũng không hiểu tại sao mình vẫn khắc khoải nhớ nhung. Có phải, trước buổi tối hôm ấy họ đã là người yêu, người này yêu người kia? Họ phải giữ một lời thề gì đó?

Cô vẫn bơi theo hướng cũ, mục tiêu vẫn là hòn đảo vô tình ấy, nhưng chỉ có mình cô đơn độc lặp lại tuyến đường này.

Mặt nước im ắng, bọt nước bắn tung, ca lo tiêu hao rất lớn. Đây không phải nơi tốt nhất để suy nghĩ cho chín chắn hoặc phó mặc cho tình cảm rối bời, nhưng tâm trí cô vẫn vững vàng. Chỉ vào lúc này đầu óc cô mới thật sự tỉnh táo. Cô đang suy nghĩ mà hình như không phải thế, cô đang dần quên đi nhưng lại không sao quên nổi. Một trạng thái hoàn mỹ giữa muốn quên đi mà lại rất khó quên. Không rõ từ lúc nào cô bỗng không quạt nước nữa, mặc cho cơ thể thoải mái thả lỏng, lười nhác nằm trên mặt nước ngắm trời sao thưa thớt. Thích ca mâu ni đang ngồi bên gốc cây bồ đề, cô đang dưới nước, cùng nghĩ về rất nhiều thứ mà lại như chẳng nghĩ gì cả.

Chỉ khác ở chỗ, chắc chắn đôi mắt thích ca không trào lệ.

Tại sao tiếng đập nước bỗng mạnh lên? Lẽ nào tại mình khóc, cơ thể làm rung cả mặt nước?

Một đám mây bỗng che khuất phần lớn mặt trăng. Khi Na Lan nhận ra dưới nước có người thì đã muộn.

"Na Lan đúng là cô à?"

Ai thế? Chẳng lẽ đúng là anh ấy? Thì ra khoảng cách giữa mơ và thực cũng gần.

Dù ánh trăng đang rất mờ, cô cũng nhìn rõ đôi mắt quen thuộc và đầy quan tâm, Tần Hoài.

Cám ơn trời đất, may quá, khi bốn mắt giao nhau, cô không rơi lệ nữa. Cô ngoảnh đầu đi, hít thở điều hòa, xua đuổi tâm trạng đang xốn xang bất định.

Tôi có tự trọng của tôi

Tần Hoài lại hỏi: "Khuya thế này sao lại một mình ra đây bơi?"

Thừa hiểu rồi nhưng vẫn hỏi, có phải cánh đàn ông đều thế không? Na Lan không tin là thế. Tần Hoài nhẹ vỗ vào vai Na Lan, cô như rùng mình, quẫy mạnh thoát ra.

Tôi phải có tự trọng.

"Tôi phải xa cô vì không muốn co bị tổn thương" Tần Hoài nói.

Nghe thật hay ho, hãy để dành mà đưa vào tiểu thuyết ly kỳ rởm tình ái thật của anh! Na Lan bắt đầu đạp nước, rồi từ từ bơi tách xa Tần Hoài.

"Sao cô chẳng nói gì cả?" Tần Hoài đã nhận ra Na Lan chỉ một mực im lặng.

Cô biết, nếu mình lại bắt chuyện với anh ta thì sẽ là hai lần liền vấp phải một hòn đá. Cũng như mọi cô gái thông minh khác, cô rất nhạy cảm.

Tiếng quạt nước xa dần, Tần Hoài máy môi định hỏi tiếp thì lại có tiếng người bơi đến gần, một thân hình cao to, anh ta dừng lại rồi kinh ngạc kêu lên "Na Lan, đúng là Na Lan"

Phương Văn Đông.

Na Lan giơ tay vẫy Phương Văn Đông, có nét thân thiết.

Phương Văn Đông không đần, anh nhận ra tình thế lúng túng giữa Tần Hoài và Na Lan, anh cười nói: "Ngẫu nhiên thật thú vị, chúng ta đều ra đây bơi!"

Từ phía không xa lắm có tiếng động cơ vọng đến. Dưới ánh trăng, một chiếc ca nô màu trắng đang từ phía đảo Hồ Tâm phóng lại. Hình như nó biết rõ họ đang ở vị trí nào, nó chạy thẳng tắp, mũi ca nô gắn ngọn đèn pha sáng chói.

Na Lan biết người trên đó là ai, cô tăng tốc bơi trở về, cố tránh xa tuyến đi của ca nô. Lúc này cô càng mong có thể ẩn vào trong vùng tối mà đèn pha không rọi đến để tiếp tục giữ im lặng.

Đúng thế, chiếc ca nô không dừng bên cạnh Tần Hoài, đứng trước mũi ca nô là Tư Không Tình thướt tha duyên dáng. Tần Hoài và Phương Văn Đông lên ca nô. Tư Không Tình hôn vào trán Tần Hoài, anh hôn lại.

Na Lan khóc thầm.

Ca nô chạy đi rồi. cô nhìn qua làn nước mắt thấy Tần Hoài ngoảnh lại nhìn về phía cô đã mất hút. Nhưng cũng có thể cô đã nhìn nhầm. Chỉ là đơn phương, nhất là cô lại nhìn qua làn nước dày thế kia. Cô cảm nhận sâu sắc mình đang lặp lại số phận đáng buồn của nàng tiên cá bé bỏng trong truyện cổ tích của Andersen.

Cuối hè đầu thu, hơi nóng và hơi lạnh xung đột, hôm nay nắng mai lại mưa. Nhưng dự báo thời tiết cho biết tuần tới có thể mưa liên tục.

Mây dày và nặng, nhưng lúc này không những không mưa mà trăng còn sáng khác thường.

Một con thuyền nhỏ lướt ngang trên hồ.

Na Lan cùng Giải Quýnh và Bế Tiểu Châu đang chuẩn bị lần cuối cùng trước khi chính thức lặn xuống tìm kho báu ấn định vào tối mai. Tiểu Châu thuê của bạn con thuyền nhỏ, rồi dùng ô tô chở đến. Trước khi xuất phát họ tạm để nó bên bờ hồ, vì thế Na Lan hơi ngạc nhiên khi trông thấy con thuyền vừa nãy.

"Hai anh có nhìn thấy con thuyền không?" Cô hỏi

"Thì có gì là lạ? Mọi ngày đâu phải không bao giờ có thuyền chạy vào buổi tối?" Giải Quýnh vác một bao ni lông to tướng đưa xuống thuyền, trong đó có đủ thứ: nhiệt kế, đồng hồ đo độ sâu, đồng hồ đo nồng độ acid-base, thừng ni lông và các dụng cụ khác liên quan đến chuyện lặn sâu tối mai. Có đủ thứ, thừa còn hơn thiếu.

Na Lan nói : "Có thuyền bơi là bình thường, nhưng kỳ lạ ở chỗ nó tròng trành đung đưa, hình như không người cầm lái mà là nó phó mặc sóng nước đưa đến đâu thì đưa.

Giải Quýnh nói: "Bạn không biết à: có một số người lại thích thả lỏng cho thoải mái, không chèo thuyền cũng không nổ máy, họ đang nằm ngắm trăng, đếm sao cũng nên, thật là lãng mạn!" Anh ta lấy ra chiếc ống nhòm rồi đưa cho Na Lan: "Cô em thích tò mò thì nhìn đi! Ống nhòm quân dụng, hệ số phóng đại cực lớn miễn chê. Không phải ống nhòm nhìn đêm nhưng lúc này đang sáng trăng thì nhìn vẫn tạm được. Nhưng nếu nhìn thấy một đôi nam nữ thì cô em nên nhắm mắt lại"

Na Lan cười, cầm lấy ống nhòm.

Cô xoay xoay điều chỉnh tiêu cự, rồi chĩa vào con thuyền nhỏ ấy.

HỒ TUYỆT MỆNHWhere stories live. Discover now