'Không thể cứ mãi không thỏa mãn với ý tốt từ cậu,
Đâu thể cứ mặt dày như thế.
Phải ngây ngốc đứng nhìn, hay nên đến gần cậu hơn?
Chỉ sợ khi đến gần thì sai lầm sẽ nối tiếp những sai lầm.Không thể cứ mãi níu kéo bóng hình cậu,
Không thể cứ để cậu luống cuống lo lắng vì tớ.
Ao ước biết bao có thể cho cậu biết rằng tớ rất thích cậu.
Chỉ trách tớ không thể khống chế bản thân.'...
- Chị khóc đấy à?
Câu hỏi bất ngờ của SinB làm Jung Eunbi giật bắn mình, em vội định thần lại, phát hiện bấy giờ trên bàn ăn ai cũng đang nhìn chằm chằm vào em, kể cả chị, Kim Sojung. Em vén tóc ra sau tai, nhanh chóng lau đi hàng nước mắt chạy dài trên khuôn mặt rồi khua tay
- Không có gì đâu, tại vì lời bài hát cảm động quá...
Hiện tại Mặt Trời đã lặn đi đâu mất, nhường chỗ cho màn đêm trị vì. Mọi người đang quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa tối, thưởng thức món gà hầm của Sojung và món bánh ngọt mà Yerin vừa mới học được trên chương trình nấu ăn. Eunbi em đối với ai trong bàn ăn cũng đều vui vẻ, nhưng với chị lại có chút gượng gạo. Về vấn đề này, em không hi vọng sẽ có ai đó vạch trần mình, vì em chẳng thể nào đối diện với chị như trước đây, em chẳng thể quay trở lại làm em của ngày ra mắt, một Eunha lanh lợi mà tất cả mọi người từng trông thấy.
Eunbi bỏ tai nghe xuống, chẳng qua bởi vì bài hát ấy đã thành công nói lên được tâm trạng khó xử của em dạo gần đây, nó gợi lại cho em những lần quan tâm vụn vặt của Sojung, những lần chị đặc biệt đối tốt với em, em vẫn một mực gạt đi tất cả. Chẳng hạn như vừa rồi, Sojung đưa khăn giấy đến trước mặt em cùng lúc với Yewon, em đã không hề do dự, đôi tay tuy có hơi run rẩy nhưng cuối cùng vẫn chọn khăn giấy của Yewon. Và chẳng hạn như vào cuối bữa ăn, Yerin đưa đến miệng em một mẩu bánh, trong khi Sojung lại chìa ra trước mặt em một quả táo. Em cười thầm trong lòng, chị quả thực là rất hiểu em, vì em thường ăn trái cây vào cuối bữa ăn, nhưng lần này chính em sẽ tạo ra cho mình một ngoại lệ, em từ chối quả táo từ chị và nhận lấy mẩu bánh trên tay Yerin.
Jung Eunbi không muốn nhận thêm bất kì ý tốt nào từ chị nữa, em sợ rằng nếu cứ mãi nhận như thế, em sẽ chẳng thể đủ kiên cường để quên đi đoạn tình cảm kia. Eunbi không tận mắt chứng kiến, nhưng em có thể đoán được nét mặt khi hụt hẫng của chị trông như thế nào. Em chỉ cố tình không nhìn sang, em không muốn trông thấy Kim Sojung bị tổn thương, em không muốn thấy nét mặt đượm buồn của chị, vì em sẽ đau lòng, em sẽ thấy day dứt, và em có thể sẽ nhào đến ôm chị mất.
Em từ khi phát hiện ra bản thân mình yêu chị, tính tình bỗng trầm hẳn đi. Chị khiến em lần đầu tiên trong đời hiểu được yêu là gì, thế nào là điên cuồng yêu một người và thế nào là hi sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười tồn tại một khắc trên khóe môi người đó. Eunbi em vì yêu chị đã trở thành một con người hoàn toàn khác, không biết từ khi nào, bất kể là làm chuyện gì em cũng đều nghĩ đến chị đầu tiên. Kim Sojung thay đổi em, thay đổi toàn bộ con người em. Em từng là một đứa trẻ vô tư, nhưng đã vì chị mà trở nên sâu sắc và biết cảm thông. Em từng là một đứa trẻ lười biếng chỉ thích nằm trên giường từ năm này qua tháng nọ, nhưng đã vì chị mà siêng năng dọn dẹp và làm việc nhà. Em từng là một đứa trẻ vô ưu vô lo, nhưng cũng đã vì chị mà phiền não khôn nguôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shortfic] WonHa | Điều em ước ( A Thing I Wish ) - by Matchitow [FULL]
Fanfiction"Khi sao băng vút qua tầm mắt em đã ước, em ước một điều mà bản thân biết rằng chẳng thể nào thành hiện thực. Đó là điều em thầm mơ, điều em trộm nghĩ, điều em vĩnh viễn sẽ không nói với chị. Em biết rằng dù em có cố gắng đợi sao băng vút qua bao nh...