Chương 08

3.3K 351 12
                                    

Na Jaemin biết Huang Renjun sẽ không nuốt lời nên nó cũng chẳng sốt ruột, nhưng nó thật sự không ngờ hành động của cung Bạch Dương lại được tính bằng giây như vậy. Mới hết tiết đầu nó đã nghe người ta kể lại sự tích của Huang Renjun, bạn Huang hot boy chào đón bạn gái mang bữa sáng đến tìm mình bằng một câu chia tay.

Thực tế, câu đầu tiên là nói: “Xin lỗi, chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn.” Bạn gái còn tưởng cậu đang nói đùa, sững người mấy giây rồi mới nhận ra cậu đang nghiêm túc. Vì thế sữa đậu nành trong tay không hề hoang phí một giọt nào, hắt toàn bộ lên gương mặt không có biểu cảm gì của Huang Renjun, mọi người vây xem đều hoảng hốt nhưng đương sự thì lại vô cùng bình tĩnh nói thêm câu xin lỗi nữa. Ngay lập tức cả cơm nắm cũng bị ném vào mặt cậu, lần này Huang Renjun né tránh nghiêng mặt đi theo phản ứng nên chỉ trúng vào xương quai xanh.

Mắt cậu không hề chớp lấy một cái, mặc kệ sữa đậu nành màu vàng dính trên lông mi, giọng điệu vẫn nhã nhặn như bình thường, nói với đối phương “sắp vào tiết rồi, em về lớp trước đi”, nói xong cậu trực tiếp quay về lớp. Mọi người còn tưởng cậu định bụng cứ thế vào học, không ngờ cậu như có chuẩn bị từ sớm, lôi một bộ quần áo ra khỏi balo.

Đi ngang qua chỗ bạn gái cũ vẫn còn đứng ở cửa lớp, cậu thở dài, cúi đầu nói thêm một câu xin lỗi nữa, nhưng lần này nói xong cậu đi thẳng về phía nhà vệ sinh, mặc kệ cô gái đỏ hoe mắt, cũng không quan tâm đám người xung quanh thò đầu ra xem trò vui. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu đã thành công dựng thành hình tượng “tra nam” đùa giỡn tình cảm của đàn em, đương nhiên còn có rất nhiều người bắt đầu nổi loạn.

Khi Na Jaemin gặp cậu, Huang Renjun vẫn sạch sẽ gọn gàng trước sau như một, thậm chí sau khi bị hỏi cũng chỉ thờ ơ đáp lại: “À, không sao. Đã chia tay rồi.” Nếu không phải đuôi tóc còn nhỏ nước thì tám mươi phần trăm đến cả Na Jaemin cũng cho rằng quả thực chỉ là chia tay bình thường, Na Jaemin biết cậu không muốn nói đến chuyện này nên lập tức chuyển chủ đề hỏi cậu xem trưa nay muốn ăn gì.

Huang Renjun liếc mắt nhìn nó, khóe môi thằng nhóc Na Jaemin này lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười, nhìn miệng nó chẳng biết đâu mà lần, nếu không phải trong giọng nói lẫn đầy vẻ vui sướng chẳng thể nào giấu, Huang Renjun sẽ không thèm nhìn nó. Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn không lên tiếng, vừa cúi đầu chưa được vài giây, khuôn mặt xinh đẹp của đối phương đã tiến sát lại gần, còn cả một ngón tay cũng tiến đến theo, ngón tay kia dừng trên mi tâm của cậu.

“Đừng không vui.”

Lúc này Huang Renjun mới phát hiện mình cau mày, nhưng hiện giờ cậu vẫn không muốn nói chuyện, Na Jaemin thật ra rất thông minh nhanh nhạy, nó không tiếp tục hỏi nữa mà thẳng tay kéo cậu về phía căn tin.

Dường như càng lớn Na Jaemin càng hiểu rõ Huang Renjun, lần nào cũng có thể chuẩn xác chuyển hướng hoặc dùng mánh khóe nhỏ nhoi nào đó để dập tắt ngọn lửa còn chưa kịp bùng cháy mỗi khi cậu có một chút dấu hiệu nổi giận. Thực ra cũng chẳng thể tính là chuyện tốt được.

Cuộc sống tựa như lại quay trở về quỹ đạo ban đầu, đi học, ăn cơm, tan học, đi ngủ. Na Jaemin cũng không có hành động gì vượt giới hạn, mỗi ngày đều làm bài tập xong nói chúc ngủ ngon rồi ngoan ngoãn về phòng mình ngủ. Khuôn phép đến mức Huang Renjun cố tình muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với nó chút thôi cũng không được, nhưng không ngờ người tìm tới cửa gây phiền phức trước lại là kẻ khác.

[NaJun | Dịch] FallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ