Chương 07

3.4K 358 24
                                    

Lần này khi Huang Renjun về đến nhà Na Jaemin đã ngồi bên bàn đợi ăn cơm, rõ ràng là ngoan ngoãn ăn cơm như mình mong muốn nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái. Na Jaemin không hề nhìn cậu, lần nào ánh mắt nó cũng vừa vặn né tránh, ăn cơm xong về thẳng phòng mình. Huang Renjun nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có đôi phần nuốt không trôi cơm.

Làm xong bài tập đã rất khuya, Huang Renjun bực bội lăn qua lộn lại trên giường.

Cậu nhớ đến nụ hôn buổi chiều, bạn gái quả thật vừa thơm vừa mềm, nhưng cậu luôn không khống chế được chỉ nghĩ đến ánh mắt Na Jaemin. Nghĩ đến gương mặt lạnh nhạt, rèm mi run rẩy và vành mắt đỏ hoe.

Huang Renjun cũng không đổi sắc mặt nhìn lên trần nhà đờ người ra, cậu không có thói quen khóa trái cửa nên khi cửa bị mở cậu cũng chẳng có phản ứng gì. Qua vài giây cậu mới quay ra nhìn một cái, không phải ai khác, là em trai Na Jaemin như quỷ đòi nợ của cậu.

Người tới thấy Huang Renjun quay lại nhìn mình mới chậm rãi bước vào, còn thuận tay khóa trái cửa.

Huang Renjun chống một khuỷu tay vào đầu giường, Na Jaemin leo lên giường từ phía bên kia, được vài bước thì ngồi thẳng người dậy.

“Hôm nay bác sĩ ở trường cho em một viên kẹo, là vị dâu tây em không thích. Nhưng em nghĩ ngộ nhỡ viên kẹo này không phải vị dâu tây nhân tạo thì sao.” Nó dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Có lẽ là số em may mắn, viên kẹo này thật sự không nồng vị nhân tạo. Nhưng dù sao em vẫn không thích.”

Huang Renjun nhìn nó, nó lại cúi thấp đầu.

“Thực ra em vốn không thích pudding.”

Nhưng nó vẫn uống, ngay trong khoảnh khắc cốc trà sữa kia rơi xuống khỏi tay nó, nó đã hối hận, tay còn lại phản ứng cấp tốc, đỡ được ngay trước khi cái cốc rơi xuống.

Một đoạn nói chuyện không đầu không đuôi, trong âm cuối khi nói chuyện đã mang theo giọng nghẹn ngào rõ ràng. Huang Renjun ngồi thẳng người dậy nghiêng đầu muốn nhìn mặt nó, nhưng lại bị nó bổ nhào vào người. Huang Renjun bị nâng mặt lên hôn, cực kỳ sững sờ, tất cả xảy ra quá nhanh.

Nụ hôn này khí thế ào ào, vừa bắt đầu Na Jaemin đã tiến quân thần tốc, hai cánh môi xinh đẹp ép chặt môi đối phương, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua răng hàm trên, cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi co rúm của cậu không chịu thả. Điều này sao Huang Renjun có thể tiếp nhận được. Khoái cảm tê dại dâng lên từng chút một, cậu bị hôn đến mức choáng váng, trong lòng còn nghĩ rốt cuộc Na Jaemin có chuyện gì vậy, mấy ngày không gặp mà chẳng lẽ đã đăng ký một khóa học hôn cấp tốc hay sao.

Đến khi nó rốt cuộc cũng chịu buông tha, Huang Renjun chỉ có thể há miệng thở gấp, cũng không phải hát rap mà sao hơi lại dài như thế. Ngày mai chắc chắn miệng sẽ lại sưng lên mất, cậu thở dài nhìn thoáng qua Na Jaemin.

Thề với trời cậu chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Na Jaemin khóc rồi, ước mắt tuôn rào rào như thể không cần ngày mai vậy, thấy Huang Renjun không có phản ứng gì nó khóc càng dữ dội hơn. Lông mi bị nước mắt tẩm ướt dính vào nhau, Huang Renjun nhìn mà ngu người, đang định vươn tay ra lau nước mắt cho nó thì lập tức bị ngăn lại.

[NaJun | Dịch] FallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ