Chương 5

315 21 10
                                    

Khó chịu mở đôi mắt, ánh sang từ bên ngoài khiến nàng nheo mày. Cảm giác thân thể đau nhức khó chịu, môi khô, miệng thì đắt ngắt. Chỉ nhiêu đó cũng đủ cho nàng biết nàng đã hôn mê không ngắn đâu. Dần dần nàng mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Chỉ có 2 từ, quen thuộc, đây là phủ của nàng. Bõng tiếng nha hoàn vang lên vui mừng:

-Hoàng hậu người tỉnh rồi! Người đâu! Người đâu! Mau truyền thái y...Mau truyền thái y.

Nàng định giơ tay ngăn lại nha hoàn nhỏ nhưng cánh tay nhỏ dường như chẳng còn sức lực. Nàng muốn nói nhưng miệng lại khô đắng liền để cho nha hoàn truyền thái y đến.

Không nhanh không chậm thái y cũng đến. Thái y cẩn trọng bắt mạch cho nàng, nhìn nàng rồi lắc đầu, lên tiếng. Ông biết mình chẳng thể giấu hoàng hậu về bệnh tình của người:

-Hoàng hậu nương nương, sức khỏe đã yếu, lại trải qua sự việc vừa rồi, người bị đả thương không nhẹ....Thời gian đã ngắn lại càng ngắn hơn... Thần cũng chỉ có thể giúp nương nương đảm bảo quảng thời gian còn lại...Còn chuyện dài hơn thần...lực bất đồng tâm...Nương nương tha tội...

Nghe thái y nói nhiều như vậy, bản thân nàng một cái nhíu mày cũng không. Nhớ lại khung cảnh lúc đó, bản thân chỉ thắc mặc tại sao tên thích khách đó không ra tay sớm hơn để nàng tự do sớm hơn một chút nữa? Nhưng đôi mày lá liễu bỗng nheo mắt, đôi mắt to cũng bừng tỉnh. Đúng rồi, hoàng thượng, hình như người đã cứu nàng? Nàng liền quay sang hỏi thái y:

-Thế còn hoàng thượng...Người vẫn bình an chứ?

-Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng dù bị thương ở vai nhưng sức khỏe tốt, lại thêm luyện tập võ công thường xuyên nên không đáng ngại. Hoàng hậu cứ yên tâm.

Nàng gật đầu, may thay chàng không sao. Nàng cho lệnh thái y lui xuống, nàng không hỏi hoàng thượng hiện giờ ở đâu, cũng không đến thỉnh an, cảm tạ chàng. Bởi nàng không nghĩ cũng biết chàng hiện giờ đang ở phủ của Hiền phi. Sẽ không bận tâm đến người như nàng.

-Nha hoàn, người giúp ta thay y phục, chỉnh tóc một chút.

-Vâng, nương nương.

Ngồi trước gương, khuôn mặt của nàng hiện ra. Mắt to tròn, đen láy như hồ nước, đôi mày thanh tú cùng với cánh môi nhỏ xinh hòa hợp lại thật động lòng người. Nhưng trong mắt nàng, nàng không nhìn ra điều đó. Nàng chỉ thấy bản thân như một cái xác không hồn, khuôn mặt phờ phạc, xanh xao, khóe miệng còn bị rách do cái tát của tên thích khách hôm trước. Nha hoàn nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.

-Ngươi mau đi chuẩn bị giấy và mực cho bổn cung.

-Vâng, nương nương.

Nàng ngồi xuống ghế, tay cầm cọ viết, kế bên là nha hoàn đang nghiền mực, khung cảnh thanh bình thế đấy nhưng tâm nàng lại rối bời không ngừng. Suy tư một hồi nàng cũng đặt bút xuống viết, nét chữ như nét người, rồng bay phượng múa. Nàng viết hai bức, gấp lại cẩn thận. Quay sang nha hoàn dặn dò:

-Ngươi mau cho người gửi bức thư này cho phụ thân ta. Một bức còn lại hãy đợi ngày ta...mất, gửi nó cho hoàng thượng, hiểu chứ?

Thất Sủng (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ