"Long, ta muốn lên núi Bạch đào ngắm hoa cùng chàng!" Giọng thiếu nữ trong veo, lập tức thiếu nữ được đáp lại: "Được thôi, bản vương sẵn sàng chiều theo ý tiểu mỹ nhân nàng." Lời nam nhân ngọt nhưng giọng nói không ngọt, lạnh nhạt không xúc cảm. Thiếu nữ lập tức cười vui vẻ, môi hôn nhẹ lên môi nam nhân một cái, rồi vùi đầu vào ngực nam nhân.
...
"Long, chàng xem nè! Món mới ta làm cho chàng đó! Món này tên Ngũ Hoa. Chàng nếm thử đi!" Thiếu nữ trên tay cầm đĩa đồ ăn có năm màu tươi sáng, nhìn bắt mắt vô cùng. Nam nhân nhìn, đưa tay cầm lấy đôi đũa gắp lấy một miếng trong đĩa bỏ vào miệng ăn thử, vị ngọt thanh, thêm chút man mát, vừa bỏ vào miệng liền tan ra. Nam nhân cho thiếu nữ một cái cười không phát ra tiếng kèm theo một từ "Ngon." Thiếu nữ liền vui tươi hỏi: "Vậy ta có thể làm cho chàng ăn thường xuyên hay không?" Nam nhân gật đầu nhẹ thay lời nói.
...
Sau khi nàng tỉnh từ trong mộng về quãng thời gian trước giữa nàng và hắn thì thấy mình ở La phủ, trước mặt là mẫu thân sinh và phụ thân nàng đang ngồi buồn rầu. Nàng khẽ động lập tức nhói đau cả người, rên lên tiếng, mẫu thân nàng liền vội vã nói: "Mỹ nhi, đừng động! Mới lấy bào thai ra nên không được động!" Lời vừa nói ra lọt tai nàng, nàng đơ đơ hỏi: "Người nói gì?" Nàng dùng hết sức bản thân kéo tay mẫu thân lại, không cho mẫu thân tránh né.
Mẫu thân do dự một hồi cuối cùng nói: "Mỹ nhi... con có thai... nhưng đã mất rồi." Lời tựa như sét đánh ngang tai nàng, nàng hoảng loạn lắc đầu liên tục, lòng phủ nhận... Không thể nào... rõ ràng từng mang thai... vì sao nàng không thấy gì? Vì sao? Nhưng sự thật rõ mồn một bày ra trước mặt, nàng thật sự mất đi con mình, đứa con mà đáng lẽ có thể sinh ra... mà nàng sẽ có thêm hi vọng để sống. Số phận trớ trêu, nàng tự hại mình hại cả con chưa thành hình nữa, không những thế, khuôn mặt nàng đã bị hủy gần nửa, cả người, những vết roi bị bột trắng kia dính vào đều không thể lành lại, từ từ thành sẹo.
Nỗi đau liên tiếp nỗi đau, thể xác, tâm hồn, trái tim, cõi lòng nàng... còn có gì chưa tổn thương đây? Nàng còn sống để làm gì? Chết đì! Chết là giải thoát thôi. Suy nghĩ chết đi đột nhiên hiện lên, chỉ là chốc lát nàng nghĩ tới một hình ảnh, khuôn mặt ngây thơ, xinh xắn và tiếng a a ô ô nũng nịu, khe khẽ làm nàng bỏ đi chữ chết trong đầu.
Nàng còn Xuyến nhi, Xuyến nhi bé bỏng của nàng đang đợi nàng mà... Xuyến nhi là nữ nhi nhỏ nàng lén đi sinh ra từ hai năm trước, là thứ duy nhất nàng có được, niềm hạnh phúc, vui vẻ của riêng nàng. Hai năm trước nàng ngoài ý muốn có thai với hắn, nàng vui vẻ lắm, vui đến nỗi mơ mộng nghĩ một nhà ba người hắn, nàng và con ấm áp bên nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa. Nàng đã nghĩ hắn sẽ thích, sẽ mong nàng sinh ra con.
Và hắn đã nói: "Nàng bớt mơ mộng, bản vương không thích trẻ con, càng không muốn sinh ra." May mắn nàng không nói, nàng là hỏi dò, nếu không kết cục của Xuyến nhi sẽ khác... Sau nàng lấy lí do cầu phúc cho mẫu thân mà lên chùa ở cho đến khi sinh ra Xuyến nhi, sự tồn tại của Xuyến nhi chỉ có mẫu thân biết, nàng biết, nô tì thân cận nàng biết.
...
Một tháng sau, kinh thành truyền ra tin tức Đại tiểu thư La phủ tuần nữa sẽ gả cho công tử Võ Minh Lâm của Võ phủ giàu có nhất nhì kinh thành. Nghe nói Võ lão gia có giao tình bằng hữu với thừa tướng nghe đâu là thanh mai trúc mã với La Thoại Mỹ... nên kết thông gia cũng không có gì đáng nói, nhưng mà La Thoại Mỹ và Kim vương có tư tình riêng, đây chính là điều mọi người thực sự quan tâm đến, Kim vương là người như nào? Độc chiếm, chiếm hữu, điên cuồng không ai bằng, chả ai hơn, quyền lực, thế lực ngang bằng với thái tử, kể cả hoàng thượng cũng phải nhường nhịn. Kim vương mà biết nữ nhân của mình bị người khác giành chắc chắn không để yên, nên tất cả mong chờ màn kịch hay diễn ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thất Sủng (Cover)
FanficNgược toàn tập, cần chuẩn bị thuốc trợ tim trước khi đọc. À đây là truyện cổ trang nha, đọc tên chắc mọi người cũng biết rồi.