Ngày hôm sau, tuy Niếp Thanh Lân bị Thái phó dũng mãnh yêu cầu khiến toàn thân mệt mỏi nhưng trong lòng có chuyện, cuối cùng cố mở mắt. Thái phó đã đi từ sáng sớm, cũng không biết là đi làm cái gì. Nhưng lúc sắp đi, hắn dặn Đan ma ma hầu hạ công chúa tắm rửa, ăn một chút đồ ăn sáng mà phòng bếp nhỏ đặc biệt làm.
Trình độ hầu hạ của Đan ma ma ngày càng tăng, không đợi Niếp Thanh Lân rời giường đã sớm chuẩn bị xong thùng gỗ sạch để tắm, phía dưới lấy than, sau khi đun nóng lại rút chậu than ra, đảm bảo khi Niếp Thanh Lân tỉnh lại có thể được ngâm nước nóng.
Nước trong thùng gỗ hơi đỏ, chắc là thần y kê đơn thuốc bồi bổ thân thể. Sau khi Niếp Thanh Lân ngâm, người đổ mồ hôi, lại có tinh thần hơn.
Trang điểm xong, nàng hỏi: "Bây giờ tiểu thư Trầm gia có khỏe không?"
Đan ma ma nói: "Bẩm chủ nhân, Thái phó đã lệnh cho thái y khám và băng bó cho Trầm tiểu thư, hiện giờ đang ở trong thiên điện."
Niếp Thanh Lân nhẹ gật đầu lại hỏi: "Bên Thục phi nương nương nói sao?"
Đan ma ma cũng nói đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này Niếp Thanh Lân mới đứng dậy, đi về phía thiên điện coi trộm Trầm Hồng Nhi một chút.
thật đáng thương, hôm qua rút dao găm, tuy cầm máu kịp thời nhưng dù sao cũng bị thương gân cốt, cánh tay treo lên, sắc mặt tái nhợt nằm ở trêngiường, nhìn thấy Vĩnh An công chúa, chưa kịp thỉnh an đôi mắt đã đỏ lên: "Công chúa..."
Niếp Thanh Lân vội vàng đi đến, ngồi trên ghế mềm Đan ma ma lấy tới, nhẹ nhàng đè Trầm Hồng Nhi đang muốn đứng lên, nói: "đang bị thương, không cần phải tuân theo lễ, cứ nằm nói chuyện."
Tuy Trầm Hồng Nhi bị gửi nuôi ở Trầm phủ, nhưng từ nhỏ được thím yêu thương, sao chịu nổi đau đớn thấu xương do dao cắt. Dù đã bôi thuốc cũng đau, một đêm chưa ngủ, nhưng càng nghĩ đến cảnh ở đầm nước càng cảm thấy kỳ lạ.
rõ ràng là Thái phó dọa kéo Hoàng thượng xuống nước, sao sau đó còn gặm cổ Hoàng thượng? Tất nhiên là Vệ tặc thèm thuồng hoàng thượng tuấn tú, ở nơi không người muốn khinh bạc Hoàng đế, nhưng chẳng hiểu sao Hoàng thượng lại che chở Vệ tặc kia?
Trằn trọc như vậy một đêm, thấy Vĩnh An công chúa có cùng dung mạo với Hoàng đế, nàng vội vàng muốn nói với công chúa về khốn cảnh của Hoàng đế.
Niếp Thanh Lân cười, bảo Đan ma ma và cung nữ lui ra khỏi phòng, sau đó Trầm Hồng Nhi phát hiện ra mình không biết mở miệng nói thế nào, nói sựthật ca ca của công chúa bị nam nhân vô sỉ khinh bạc.
Ngàn vạn lời bị ngăn trong cái miệng nhỏ, cuối cùng bi phẫn nói một câu: "Công chúa... Hoàng thượng thật khổ!"
Niếp Thanh Lân cười thở dài: "Hoàng huynh có khổ hay không, Bản cung không biết, nhưng giờ thấy Trầm cô nương gầy như vậy, Bản cung lại đau lòng."
Trầm Hồng Nhi nghe xong quýnh lên, nghĩ công chúa không hiểu, đang định nói thì bị công chúa giơ tay chặn lại, sau đó chậm rãi nói: "cô nương cũng biết, ngươi không phải đang ở trong Trầm phủ mà là trong cung. Trong thâm cung từ chủ nhân đến nô tài đều có nỗi khổ riêng, Lục ca Trầm gia và Đường tỷ của ngươi cũng từ đi ra từ trong cung, chắc hẳn hai vị đấy càng biết rõ. Thế nhưng có nỗi khổ có thể kéo bạn tri kỉ để thổ lộ, cởi bỏ nôn nóng trong lòng, có nỗi khổ lại đặt trong lòng, bởi vì nếu nói ra thì sẽ tan cửa nát nhà, dẫn tới tai họa cho người thân, càng có khả năng làm cho triều đình hỗn loạn, trăm họ lầm than. Hoàng huynh có thể chịu được, không biết Trầm cô nương có phải là người như vậy không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Giấc mộng đế vương(Nguy Cung kinh mộng) - Cuồng càng thêm cuồng
Historical FictionGiấc mộng đế vương(Nguy cung kinh mộng) Thể loại: Cung đình, nữ phẫn nam trang, he Số chương 133 Đế vương là bậc cửu ngũ chí tôn vì thế giường của đế vương đâu phải ai muốn trèo lên ngủ là có thể lên ngủ được đâu? Đã vậy đằng này lại là một gi...