Chương 60: Viện bảo tàng súng ống

1.2K 51 2
                                    

Món quà bất ngờ

Chủ nhân bảo tàng súng ống James Oliver tiên sinh đã từng lăn lộn trong quân đội một thời gian, tuy bây giờ đã xuất ngũ nhiều năm rồi, nhưng tập tính nhà binh vẫn ác liệt như cũ, ví dụ như ăn nói thô tục, tính tình nóng nảy, lớn tiếng lớn giọng.

"Tại sao muốn tới tham quan nhà tôi?" James sau khi nghe được tin này, biểu tình giống như ban ngày gặp quỷ.

"Xác thực mà nói, không phải nhà anh, mà là viện bảo tàng nhỏ kia." Philip khoác vai hắn, vô cùng vô cùng thân thiết, "Nếu anh đồng ý, có thể lập tức có cơ hội được chụp ảnh chung với chuột chũi nhỏ hồng phấn đáng yêu."

"Tuyệt đối không có khả năng." James một hơi cự tuyệt.

"Nhưng chuyện này đối với Augustine rất quan trọng." Philip mạnh mẽ áp hắn ngồi xuống sofa.

"Đây là bảo tàng lưu trữ cá nhân không phải công cộng!" James nhấn mạnh.

"Augustine nhất định sẽ không để ý chuyện này đâu." Philip đồng tình nói, "Với anh ấy mà nói, chỉ khác biệt ở chỗ anh đồng ý hay không đồng ý, và hậu quả cũng rất khác nhau."

James tiên sinh buồn bực.

Đương nhiên, buồn bực thì buồn bực, nhưng nhìn mặt mũi Augustine, hắn cuối cùng vẫn là miễn cưỡng đồng ý.

"Còn một việc nữa." Philip tiếp tục nói, "Khi khách tới, anh nhất định phải biểu hiện phi thường hòa ái, thân thiết, nhân từ, thiện lương, giàu kiên nhẫn, để không khí tràn ngập ân cần và hương hoa động lòng người."

James choáng đầu hoa mắt.

"Vừa nghe liền khiến người ta phi thường chờ mong." Philip ánh mắt thâm tình nắm chặt tay hắn.

James: "..."

Sau khi xử lý xong, Philip mới an tâm lái xe rời khỏi. Thanh âm náo động ban ngày dần dần tan biến, cả tòa lâu đài đều bị bóng đêm bao phủ.

Dạ Phong Vũ tắm rửa xong, tựa vào đầu giường, tùy tay lấy qua một quyển sách.

Điện thoại rung lên, màn hình hiển thị tên Augustine.

"Về đây." Giọng ra lệnh rất ngắn gọn.

Có điều lại bị... cự tuyệt.

Vì thế mười phút sau, Augustine khoác áo ngủ, giống như quốc vương xuất hiện trước cửa phòng Dạ Phong Vũ.

"Không sợ bị phát hiện?" Dạ Phong Vũ buồn cười.

Augustine thuận tay đóng cửa phòng lại, hiển nhiên không có ý định rời đi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, không khí lành lạnh, quả thực thích hợp ôm nhau ngủ.

"Bố em thức dậy rất sớm." Dạ Phong Vũ tựa vào ngực hắn, "Chho nên anh phải rời khỏi đây sớm hơn."

Augustine có chút không vui.

"Ngủ ngon." Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.

"Tại sao không cho anh mua tất cả trang sức." Augustine đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng.

Trò Chơi Tình Nhân - EditNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ