T đã trở lại, sau một ngày suy nghĩ thì hôm trc t đã sửa chế độ truyện thành riêng tư, mong mng chịu khó follow để đọc truyện. Mấy chương này khá là cảm xúc, tự dưng t thấy đúng là thế sự vô thường lắm.
Mấy chương này t edit k đc mượt lắm, câu cú hơi lủng củng, có mấy lỗi chính tả với tên của Thúy Cô t quên replace nên nó k viết hoa, mng đọc tạm vậy.
Chương 20
Buối tối Thẩm Hi nằm trong lòng Người mù mà không dám chợp mắt, nỗi sợ hãi cùng căng thẳng gặm nhấm tinh thần khiến nàng không thể ngủ yên. Nàng không ngừng lẩm bẩm, liên tục nói nhỏ với Người mù: "Người mù, ngoài kia có rất nhiều người bị chết đói, trong trấn sắp loạn lên rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao, làm sao đây, ta rất sợ hãi..."
"Người mù, ngươi nói xem có khi nào có kẻ đột nhập vào nhà chúng ta không, giờ hai vợ chồng chúng ta tay không tấc sắt, ngươi lại thế này, căn bản là không thể tự vệ, làm sao bây giờ...."
"Nếu có người đến cướp thật, chắc chắn chúng ta không phản kháng được, chỉ cần chúng ta co lại một góc không dám làm gì chắc sẽ không sao đâu, Người mù ngươi đừng sợ, nếu chúng có đánh ngươi chỉ cần nhẫn nại là được, đừng dại dột chống lại, nếu không sợ là cả mạng sống cũng không giữ được..."
"Người mù, nếu có chuyện không hay xảy ra, nếu ta có chuyện gì, chỉ còn lại mỗi ngươi thì phải làm sao được, Người mù, ta không nỡ ngươi lại bơ vơ một mình, ngơ ngác sống như hồi hai ta mới gặp..."
"Loạn thế thật đáng sợ, ta rất muốn về nhà,... ba, mẹ... con nhớ nhà lắm..."
Trong đêm tối tĩnh mịch, Thẩm Hi chôn đầu vào trong lòng Người mù mà khóc, nàng sợ hãi loạn thế đang đến gần, run rẩy như mảnh lá khô trong gió. Người mù cũng nhận thấy nàng bất an, nhưng có lẽ hắn không có cách nào biểu đạt, chỉ có thể vươn cánh tay ôm chặt lấy Thẩm Hi, sưởi ấm cho nàng.
Chắc hẳn hắn cũng biết Thẩm Hi khác thường, nên cũng không nghỉ ngơi đúng giờ giấc như trước. Có mấy lần Thẩm Hi ngủ mơ tỉnh lại, trời đã khuya rồi nhưng hắn vẫn chưa ngủ mà chỉ nằm yên ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cần Thẩm Hi động đạy, hắn sẽ đưa tay ra ôm chặt lấy nàng như muốn bảo vệ nàng, cho nàng một cảng tránh gió an toàn. Dù trong lúc nước sôi lửa bỏng tai họa có thể đến bất ngờ, hai người lại càng thêm quan tâm lẫn nhau.
Thẩm Hi thời khắc lo lắng không yên, mà một đêm nàng tỉnh dậy mới phát hiện ra khóe mắt Người mù thế nhưng chảy xuống hai hàng lệ máu! Nàng giật mình, sợ hãi đến gần chết: "Người mù, Người mù mắt của ngươi làm sao vậy?!?" – vừa kêu nàng vừa túm lấy tay hắn lắc lắc, âm thanh run rẩy.
Người mù vẫn còn tỉnh táo, hắn điềm nhiên giơ tay lên, lột tấm vỏ gối ra lau khô dòng máu, sau đó vỗ vỗ tay nàng, ý bảo hắn không sao.
Thẩm Hi run rẩy đưa tay ra định sờ mắt Người mù, nhưng bị hắn ngăn lại. Hắn ôm Thẩm Hi vào lòng, không ngừng vỗ lưng cho nàng như dỗ trẻ con ngủ vậy. Sự dịu dàng của Người mù làm Thẩm Hi càng sợ hãi, nàng sợ sẽ mất đi hắn, ở nơi này hắn là người thân duy nhất của nàng, cũng là động lực sống duy nhất. Nếu Người mù không còn nữa... Thẩm Hi không dám nghĩ đến một mình nàng sẽ sống ra sao trong thời buổi rối ren này.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ ĐẠI KHÓ KIẾM CƠM [Edit] - Thập Tam Sinh
Ficção AdolescenteCỔ ĐẠI KHÓ KIẾM CƠM Tên gốc: CỔ ĐẠI HỖN PHẠN NAN - 古代混饭难 Tác giả: Thập Tam Sinh - 十三生 Nguồn convert: wattpad Shelly_Shiny - cũng là chỗ hồi đó t đọc truyện này. Giờ nhà Shelly bị sập nên t lấy bên nhà Nguyetly_acc1 Văn án: Tỉnh dậy, không gạo không...