Ngu Đường đem Trương Hiếu Nhân đá sang một bên, xuống mở cửa xe, đem Tống Tiêu lôi ra , tiếp tục khiêng đi.
"Mau buông ta xuống, nếu bị Thái hậu nhìn thấy, ngô..." Tống Tiêu duỗi chân sống chết ngọ nguậy , bị bàn tay của Ngu Đường một đường đập lên cái mông, lập tức im bặt.
Nữ nhân trong nhà phải ngủ đủ giấc để giữ gìn nhan sắc, hiện tại chưa ai thức dậy, chỉ có Hoằng Nguyên Đế chăm chỉ hai đời , sớm đã muốn đi ra vườn hoa luyện công, đúng lúc gặp phải huynh trưởng .
"Hoàng huynh, buổi sáng tốt lành!" Bạn nhỏ Ngu Lân đang xuống lầu, nhìn thấy ca ca lập tức đứng lại chào hỏi.
Ngu Đường gật đầu, tiếp tục đi lên lầu. Tống Tiêu treo ở trên người hắn, đưa tay cùng Ngu Lân vẫy vẫy.
"Tẩu tử..." Ngu Lân bất đắc dĩ quay lại nhìn hai con người này, cho Tống Tiêu một ánh mắt thương hại mà không giúp được gì, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng tiếp tục đi xuống . Tiểu gia hỏa đi lại trầm ổn, đơn thuần chỉ nhìn được bóng lưng, vẫn như cũ dáng dấp mang nỗi niềm thiên hạ, từng bước một đạp trên bậc Hoàng đế, nhưng là chân quá ngắn, đi đến bậc cuối liền không may bị vấp cả người đổ về phía trước,cũng may Tào công công một tay đeo gang tay trắng tiếp được.
"Điện hạ cẩn thận." Tào công công vẻ mặt tươi cười đem Ngu Lân ôm lấy.
"Thả ta xuống." Ngu Lân uốn éo người, bị tẩu tử nhìn thấy thật sự quá mất mặt.
" Đá cẩm thạch vừa mới lau xong, có chút trơn trượt " Tào công công cười híp mắt ôm hắn, không có chút ý định buông tay, nhanh chân hướng vườn hoa đi đến, "Đời trước điện hạ lúc nhỏ, lão nô cũng thường xuyên ôm người như này."
Hai người thanh âm dần dần từng bước xa, Tống Tiêu ngẩng đầu còn muốn nhìn nữa, trước mắt cửa liền khép lại. Lại là một trận trời đất quay cuồng, bị ném lên trên chiếc giường rộng màu xanh biển , đón lấy, cơ thể thon dài rắn chắc đang nhào tới.
"Ngô, làm cái gì..." Tống Tiêu bị ép tới thở không ra hơi, ý đồ đẩy hắn ra.
Ngu Đường chống tay đỡ thân thể, kéo cà vạt xuống, giật giật cổ, cởi cúc tay áo: "Ăn điểm tâm."
"Ăn điểm tâm không thể trên giường ăn... Ngô..."
"Ai nói không thể..."
Ăn xong "Bữa sáng" , Ngu mẫu đã rời giường. Ngu Đường bởi vì một đêm không ngủ, ôm Tống Tiêu trở lại ngủ say. Tống Tiêu mơ màng một lúc liền tỉnh, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, bụng ục ục réo lên.
"Bữa sáng" này, hoàng thượng ăn đến là thỏa mãn, còn y lại càng đói hơn. Nhưng toàn thân lại bủn rủn, lười nhác tìm đồ ăn, liền làm ổ trong lồng ngực đầy nam tính của Ngu Đường .
Ngu Lân luyện công xong, liền tắm rửa, bồi mẫu thân cùng tỷ tỷ cùng một chỗ ăn điểm tâm, ngẩng đầu liếc qua trên lầu một cái, nhìn một chút rồi mỉm cười chia thức ăn Tào quản gia.
"Quản gia..." Ngu Lân nghĩ nghĩ, vẫn là nói một tiếng.
"Vâng." Trên cánh tay vắt khăn ăn màu trắng,Tào quản gia mỉm cười cúi đầu xuống, hỏi tiểu thiếu gia có cái gì phân phó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Thượng Đừng Nghịch !
RomanceGiới thiệu 1 tí [Edit] HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH. Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc. Nguyên tác: Hoàng thượng biệt nháo. truyện này bạn Editor Như Heo đã đăng từ tập 1 đến tập 83 nên có thể vào wattpad của bạn ấy để đọc còn mình sẽ dịch tiếp từ tập 84 và có...