_
Jungkook và NamJoon bước ra sau lễ đường. Cậu đứng khoanh tay chờ đợi xem con người kia sẽ nói gì. NamJoon định mở miệng nhưng chợt một cảm giác lạ lùng nào đó bỗng lấn át làm anh không tài nào thốt ra được chữ nào.
Jungkook nhíu mày, vẻ mặt dần mất hết sự kiên nhẫn.
"Nếu anh định nói chuyện gì đó liên quan tới Park Jimin thì tôi không muốn nghe đâu. Xin phép"
"Chờ đã Jungkook"
Cậu quay đầu lại nhìn NamJoon đang lúng túng. Cậu lại đứng đó và khoanh tay, đôi mắt tỏ vẻ không quan tâm.
Cậu không muốn nhắc tới cái tên Park Jimin nữa, cậu ghét anh, cậu thật sự ghét anh.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cậu, còn trái tim cậu thật ra đã tha thứ cho anh từ hai năm trước. Nói thẳng ra là cậu chưa bao giờ giận anh cả, cậu yêu anh, yêu anh hơn bất cứ thứ gì.
Tay Jungkook siết chặt lại, cố gắng không cho cảm xúc đang dâng trào trong người mình lộ ra.
"Cậu hiểu lầm Jimin rồi"
"Hiểu lầm? Anh nghĩ chuyện anh ta bỏ tôi đi lấy người con gái khác là hiểu lầm à?"
"Jimin chưa bao giờ bỏ cậu cả, chưa bao giờ"
NamJoon đanh mặt.
Cậu cười, một giọt nước nóng hổi tràn ra khỏi khóe mi.
Sao cậu cứ luôn mềm yếu như vậy?
Cậu trở nên yếu đuối kể từ ngày mà cái tên Park Jimin đáng ghét đó xuất hiện trong đời cậu.
Tên đáng ghét! Đừng để tôi gặp lại anh.
"Nực cười. Anh nghĩ chỉ nhờ những lời nói của anh mà tôi có thể tha thứ cho Park Jimin?"
"Từng câu từng chữ tôi sắp nói ra đều là thật, tin hay không thì tùy cậu. Jimin không bỏ cậu đi mà nó phải thực hiện nghĩa vụ của Park gia. JiYoung, tên cô gái mà nó cưới là JiYoung"
Jungkook tròn mắt suy nghĩ.
"Người mà anh nói là Seo JiYoung sao? Cô ta không phải mắc căn bệnh hiểm nghèo và chỉ còn sống được vài năm nữa mà báo đã đưa tin?"
Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Sao cậu chẳng hiểu gì hết?
"Cô ấy và Jimin là bạn bè. Nguyện vọng cuối cùng của cô ấy trước khi chết là được kết hôn cùng Jimin"
"Những gì anh nói...là thật?"
"Cậu có thể tin hoặc không tin, tùy cậu"
"Cho tôi địa chỉ nhà anh ấy"
NamJoon cười cười. Bây giờ mọi chuyện chỉ phụ thuộc vào cậu và Park Jimin thôi đấy!
_________Jungkook sau khi biết địa chỉ của anh thì lên xe phóng như bay về nhà thu dọn hành lí. Yoongi và hai cậu bạn của Jungkook mở to mắt ngạc nhiên không biết chuyện gì đang diễn ra, nhìn theo chiếc xe đang phóng đi rồi lại quay sang nhìn NamJoon. SeokJin sau khi định thần thì mở miệng hỏi.
"Anh nói gì với cậu ấy vậy?"
"Thiên cơ bất khả lộ"
__________Washington, ngày 8 tháng 11
BẠN ĐANG ĐỌC
|JiKook| My Youth
Fanfictionnếu tôi tỏ tình thêm lần nữa thì em sẽ đồng ý chứ? [ My Youth ] © pardon58_