Buổi sớm tinh mơ, bầu trời như đổi chỗ cho đại dương sâu thẳm, phủ một màu xanh thẫm nửa bí ẩn nửa u buồn. Giờ này, trên đường Oberkampf đã bắt đầu lác đác vài người qua lại. Họ bước lặng lẽ, thoắt ẩn thoắt hiện dưới bóng tối và ánh sáng so le của những cột đèn đường. Không gian tĩnh lặng đột ngột bị phá vỡ bởi một chiếc xe tải vừa rẽ vào, dừng lại trước mặt tiền cửa hàng thịt. Hai phút sau, tiếng động cơ rầm rì, bánh xe lăn lọc cọc, gót giày đập xuống đất, tiếng người chào hỏi vang lên... tất cả tạo thành một tổ hợp tạp âm đặc biệt sống động. May sao, cư dân của khu phố vẫn bình thản cuộn mình trong chăn ấm thở đều đặn, chẳng ai có vẻ bị quấy nhiễu, chỉ trừ một người. Nói đúng ra, cũng không hẳn là một người.
Ở cuối mái hiên, một vật thể đen thùi lùi gần như chìm hẳn vào bóng đêm bất chợt mở mắt. Đôi đồng tử như hai viên đá labradorite lóe sáng, nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại của chiếc xe tải bên dưới. Từ trên cao, con mèo đen chăm chú quan sát từng tảng thịt được kéo ra khỏi thùng xe đông lạnh. Chiếc móc sắt nhọn hoắt xiên qua phần da bèo nhèo trắng ởn, máu đã ngừng nhỏ giọt, chỉ còn thân thể bị phanh làm hai nửa và bốn cái móng đu đưa một cách buồn thảm. Con mèo tảng lờ âm thanh tru rống ai oán xen lẫn tiếng gió cười nhạo. Nghĩ nghĩ một lúc, nó ngáp dài, duỗi người nhảy lên một ống khói vuông vức mà nó biết chắc chỉ dùng để làm cảnh rồi thoăn thoắt chạy dọc các mái nhà nối nhau san sát. Đến ngã tư đầu tiên, nó leo xuống, chui vào trong một ô cửa sổ để ngỏ.
Gần đây, thói quen của bà Đỏ có sự thay đổi lớn. Công việc đầu tiên khi bước xuống tiệm không phải là xếp bánh hay quét tước mà là cho chó mèo của ông chủ ăn sáng. Khi con Terrier vục đầu vào bát của nó táp lấy táp để, bà lắc lắc túi hạt khô, gọi vống lên:
"Mun-mun! Mun-mun!"
Túi hạt đã lắc được chừng mười giây mà vẫn chưa thấy bóng đen nào chạy xuống. Tim bà Đỏ gần như lỡ mất một nhịp, vừa chớm bước lên bậc cầu thang đầu tiên, một con mèo bỗng thảnh thơi xuất hiện, dụi dụi vào chân bà, nhảy phốc lên bàn bếp. Bấy giờ bà Đỏ mới thở phào nhẹ nhõm, trách yêu nó mấy câu rồi vội vã chạy ra ngoài cho kịp giờ mở cửa.
Hồi về cái tiệm bánh cổ xưa này, tức là khoảng chín tháng trước, con mèo đen chỉ bé bằng nắm tay. Nó vẫn nhớ như in cảnh mọi người xúm vào vuốt ve và cảm thán sự giống nhau của nó với "tiền nhiệm". Con mèo không lấy làm thích thú. Cảm thấy mình là một sinh vật cực kỳ đặc biệt thế nên nó luôn tỏ ra khó chịu khi loáng thoáng nghe thấy ai đó so sánh nó với con mèo già đã chết kia. Cuộc đời lắm chuyện bất công, con mèo cũ chưa bao giờ được đặt tên cho tử tế, ngược lại con mèo mới thì có quá nhiều đến mức không rõ đâu mới là tên thật của mình. Ông chủ gọi nó là "Chouquette" trong khi bà Đỏ nhất quyết nựng nịu nó bằng cái tên "Mun-mun". Được cả anh thợ bánh thỉnh thoảng vẫy vẫy: "Chat-chat! Đến đây!". Mà thế đã hết đâu, ba cô bán hàng trẻ tuổi cứ chốc chốc lại gào toáng lên: "Con kia!!!", mỗi lần nó lén nhảy lên chiếc bục gỗ cho khách ngồi để khều khều cái hột lóng lánh treo lủng lẳng trên trần.
Trong tòa nhà, con Mun-Mun làm quen với một đám mèo khác. Quá nửa số đó không cần nhắc tới, bị mấy bà già nuông chiều đến phát phì, làm mất cả sự oai nghiêm của giống loài. Chỉ có ba con mèo mà nó đánh giá là đáng để giao du.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiệm bánh phố Oberkampf
RomanceMỗi người đều nối với nhau bằng một sợi dây vô hình. Và những sợi dây kết lại ở tiệm bánh phố Oberkampf.