Mặt Từ Ngọc Mẫn ửng đỏ, có chút chột dạ cúi đầu nói: "Đồ nhi vốn định tới Lương Châu tìm sư phụ, chỉ là lại bị Long Thần Dục bắt được trên đường, cho nên liền chuyển hướng, quay về Thanh châu cùng hắn."
Đạo cô Vong Trần gật gật đầu, lại nói: "Đến đây, đến đây với sư phụ."
Từ Ngọc Mẫn ngoan ngoãn bước lên phía trước, khoanh chân ngồi xuống bên người bà.Đạo cô Vong Trần với tay xoa đầu Từ Ngọc Mẫn, hiền từ nói: "Chuyện của Bình vương không thể xử lý xong trong một hai ngày, con cứ an tâm dưỡng thai chờ kết cuộc đi."
Từ Ngọc Mẫn khẽ chớp lông mi thật dài, mang theo mấy phần hoang mang nói: "Sư phụ, vì sao trước đây người cứ nhất định bảo con phải trở lại kinh thành? Rõ ràng chúng ta có thể không cần quan tâm tới bức thư nhà kia."
Đạo cô Vong Trần nhẹ nhàng thở dài, "Nha đầu ngốc, họ vẫn luôn là cha mẹ ruột của con."Từ Ngọc Mẫn tựa đầu vào vai sư phụ, có chút đau thương nói: "Nhưng bọn họ không khác gì người xa lạ, thậm chí còn không bằng người xa lạ, con bị bọn họ gọi về gả thay để tránh họa."
"Nha đầu ngốc, nếu con đau lòng không muốn, vì sao lúc trước lại không chối từ?"
"Dù sao bọn họ cũng đã sinh con ra. . . . . ." Từ Ngọc Mẫn nói thật nhỏ, mang theo chút đau thương.
"Con muốn nhân đó mà trả ơn sinh thành."
"Dạ."
"Nếu không vì không muốn gặp người của gia tộc Long thị, vi sư đã cùng con lên kinh, có đôi khi con rất dễ mềm lòng."
"Vì sao sư phụ không muốn gặp người Long thị?" Từ Ngọc Mẫn có chút tò mò.
Trên mặt Đạo cô Vong Trần hiện lên vẻ hoài niệm, lúc Từ Ngọc Mẫn nghĩ bà sẽ không nhắc đến, bà lại chậm rãi mở miệng: "Bởi vì cả nhà vi sư đều bị hủy trong tay gia tộc Long thị bọn họ."
"Sư phụ. . . . . ."
Đạo cô Vong Trần cười nhẹ nhàng, nhìn ánh nắng ngoài điện, từ tốn nói: "Vi sư là công chúa triều trước, năm đó vì chiến loạn mà bất hạnh lưu lạc giang hồ, may mắn được sư tổ của con thu nhận, mới có thể thoát khỏi nổi đau không nơi nương tựa. Mặc dù thay đổi do trời, nhưng rốt cuộc vẫn có chút vướng mắc với người của Long gia."
Từ Ngọc Mẫn vô cùng kinh ngạc, sư phụ lại là công chúa của triều trước!
Chụm tay tính tính, năm nay sư phụ cũng đã 53, tính ra cũng khớp với khoảng thời gian đó.
"Vi sư xuất gia, đã tu đạo mấy chục năm, rốt cuộc vẫn không thể vứt bỏ lối suy nghĩ thường tình." Đạo cô Vong Trần nói có chút tự giễu.
"Sư phụ đừng nói thế."
"Không sao đâu, có những việc nói ra được thì trong lòng mới buông xuống. Cảnh xưa đã sớm tan đi theo gió, vi sư chỉ tưởng nhớ chút thôi."
"Như vậy chưa chắc là không tốt, hoàng gia rất phức tạp." Nàng chán ghét nơi hiểm ác tràn ngập mưu tính kia, lại càng không muốn tương lai con của mình cũng sẽ biến thành một trong đám người đó.
"Sợ sao?"
"Cũng không phải, chỉ không thích mà thôi."
"Aizz, hoàng gia vốn là một vùng lầy lớn, thật sự không thích hợp cho nha đầu như con sinh sống."
"Đồ nhi cũng cho là như vậy." Từ Ngọc Mẫn nói xong không khỏi thở dài, "Nhưng đồ nhi lại không đá người kia đi được."
Rời khỏi Long Thần Dục, nàng không nhịn được lại nhớ đến hắn, không khống chế được mà lo lắng cho hắn, thực rối rắm.
"Hết thảy đều tùy duyên thôi, nếu vô duyên, đã có giang hồ ung dung tự tại cho con ngao du."
"Dạ." Từ Ngọc Mẫn cúi mắt, đáp mà lòng không yên.
"Mẫn nhi."
"Sư phụ có gì chỉ dạy?"
Đạo cô Vong Trần do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Nếu có một ngày, Bình vương đứng ở nơi cao nhất của hoàng quyền, con sẽ làm thế nào?"
Thân mình Từ Ngọc Mẫn cứng đờ, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Nếu thực sự có một ngày như vậy . . . . . . Bên cạnh hắn lại càng không chỉ có một mình nàng, hắn với nàng sẽ càng lúc càng xa. Nếu là như thế, trước kia đừng nên gặp gỡ.
"Vi sư cảm thấy nếu con làm mẫu nghi thiên hạ cũng không sao, dù sao cũng do một tay công chúa triều trước như ta nuôi dạy. Nếu trong cung thấy ai không vừa mắt, con cứ trực tiếp đánh chết, tranh giành tình cảm gì đó, hoàn toàn không cần phải để trong lòng, nếu thật sự không chịu được nữa, con lại quay về giang hồ."
Từ Ngọc Mẫn cũng không biết nên nói thế nào với sư phụ nhà mình, nàng nghe bà nói mà đầu liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.
"Mẫn nhi có yêu thích Bình vương không?"
Từ Ngọc Mẫn trừng mắt nói với sư phụ: "Hắn thật có thể sẽ làm hoàng đế?"
Đạo cô Vong Trần lơ là nói: "Theo tầm mắt của vi sư thì phần thắng của hắn không nhỏ."
Từ Ngọc Mẫn nắm chặt nắm tay, kiên quyết dứt khoát nói: "Sư phụ, hay là con đào hôn nhỉ."
Đạo cô Vong Trần lắc đầu, "Đã ở trên lãnh thổ của người ta, hơn nữa người ta còn là hoàng tộc."
"Con mai danh ẩn tích không được sao?"
"Con có thể sống theo ý mình, cần gì phải uất ức như thế?"
"Là sao ạ?"
"Con có thể độc chiếm lục cung."
Từ Ngọc Mẫn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn sư phụ, "Sư phụ, ngài đã lớn tuổi, lại già mà cứ thích đùa như vậy, độc chiếm hậu cung thoải mái hơn ung dung tự do trên giang hồ sao?"
"Sư phụ nuôi con lâu như vậy, con không thể thỏa mãn chút nguyện vọng của sư phụ sao?"
"Con có thể làm hoàng hậu hiền đức, tuyển chọn một loạt gian phi vào cung, để các nàng ấy giúp ngài hủy nền móng của hoàng triều Long thị, thế có được không?"
Đạo cô Vong Trần nhìn đồ đệ chằm chằm, nói ra lời nói từ đáy lòng: "Quả đúng độc nhất là lòng dạ đàn bà!" Liệt tổ liệt tông hoàng tộc Đường thị của bà ở trên trời có linh thiêng sẽ cảm thấy vui mừng khi bà thu nhận đồ đệ như Mẫn nhi, không đánh mà thắng luôn.
"Là ngài dạy dỗ tốt."
"Khách sáo rồi."
Đêm lạnh như nước, trăng bạc soi sáng cả vùng trời.
Từ Ngọc Mẫn lại không tài nào vỗ giấc.
Nàng bước một mình đến đại điện, nhìn tượng thần đạo tổ Tam Thanh, yên lặng không nói gì.
Hôm nay, chuyện nàng biết được hơi nhiều, hiện tại đầu óc vẫn có chút không phản ứng kịp.
Ban ngày sư phụ hỏi nàng, nếu Long Thần Dục trở thành cửu ngũ chí tôn, nàng phải làm sao, kỳ thật nàng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, không biết phải làm sao.
Phải làm sao đây?
Nàng không biết, với tay xoa bụng đã hơi nhô lên, nàng không tự chủ được mà nhăn mày liễu.
Đạo cô Vong Trần im hơi lặng tiếng bước vào đại điện, đi tới phía sau đồ đệ, nhẹ nhàng thở dài, "Mẫn nhi, việc gì chưa thể nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
Từ Ngọc Mẫn không quay đầu lại, chỉ cúi đầu nói: "Xe đến trước núi ắt sẽ có đường sao?"
"Trên đời này luôn có đường để đi, nếu không có đường, thì có thể tự mình mở lối."
Từ Ngọc Mẫn xoay người nhào vào trong lòng sư phụ, nước mắt chảy xuôi.
Đạo cô Vong Trần vuốt mái tóc dài của nàng, dịu dàng nói: "Mẫn nhi đã yêu Bình vương rồi sao?"
Từ Ngọc Mẫn yên lặng một lát, không xác định nói: "Con không biết."
"Nhà Phật có câu, vì yêu mà ưu sầu, vì yêu mà sợ hãi, nếu không còn yêu thương, không lo không sợ hãi."
Lòng Từ Ngọc Mẫn vô cùng rối rắm, tựa như bị bảy tám cánh tay nắm chặt, nàng thật đã yêu Long Thần Dục sao? Thật ra hắn chỉ làtrượng phu của nàng thôi, nhưng mà, nàng sợ hãi, sợ hãi hắn không thuộc về nàng, mà nàng cũng không thể an tâm ở bên cạnh hắn. . . . . . Đó là yêu sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo cô vương phi - Cầu Mộng (reup)
Ficción históricaTruyện mình reup nguyên bản từ webtruyen.com, không sửa chữa gì nhiều. Mọi người thấy hứng thú thì mời vào đọc. Vui lòng không sunsea :)) - Tên truyện: ĐẠO CÔ VƯƠNG PHI - Tác giả: Cầu Mộng - Thể loại: Cổ đại, sủng (có chút sắc), vương gia giả ngốc ...