Chap 2

3.3K 127 0
                                    

- "Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."

BaekHyun không tin vào tai mình nữa. Cái gì mà cố gắng hết sức cơ chứ. JungKook nhất định phải mở được đôi mắt kia ra mà nhìn vạn vật nếu không y nhất định sẽ không tha cho bọn người kia. Y sẽ phanh thây họ ra thành từng mảnh rồi mang cho cá ngoài biển ăn. Không cần quan tâm người chồng kính yêu của y là con trai hay là người thân yêu gì với đám người đó hết. Nếu như ngày hôm nay cậu không thể tỉnh dậy y nhất định sẽ giết chết họ! Nhưng y cần phải xác định lại chuyện này mới được. JungKook đã chết rồi sao!?

Nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ kia mà lắc mạnh. BaekHyun gằng giọng nói thật lớn cũng như để che giấu với mọi người rằng cái con người này đang chuẩn bị rơi nước mắt tới nơi rồi.

- "Nói !! Nói mau lên !! Jungkook là còn sống phải không??"

- "Cậu hãy bình tĩnh !! Cậu JungKook vẫn còn sống !! Vẫn còn sống !!"

Vị bác sĩ già tội nghiệp kia sắp vì những cái lắc mạnh của BaekHyun mà muốn xỉu tới nơi. Nghe được câu trả lời thích đáng BaekHyun liền buông cổ áo của vị bác sĩ kia ra mà hừ lạnh một tiếng rồi bước đi. Không quên dặn những người bác sĩ cũng như y tá trong cái bệnh viện này chăm sóc tốt cho JungKook. 

Vừa bước tới cổng bệnh viện liền thấy ngay cái con người lạnh như đá kia đang từ trong xe bước ra. Trông thật soái, điều này khiến cho những đứa con gái xung quanh chết mê chết mệt hết. Khẽ liếc mắt về phía con người đó rồi cũng ngó lơ mà bước đi. Nhưng chân vừa bước đi được hai bước thì nơi cổ tay kia đã bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy. Vừa quay mặt lại thì cái con người kia đã lên tiếng nói:

- "Vợ à, em tính bỏ anh ở đây sao?? Em mà bỏ anh thì anh cô đơn lắm đấy."

ChanYeol mặc kệ hình tượng lạnh lùng của mình, liền giở giọng mè nheo với y. Nhưng đáng tiếc, y không thèm quan tâm, quăng thẳng một câu lạnh lùng vào mặt anh.

- "Kệ anh chứ, liên quan gì đến em."

Giật mạnh tay mình ra khỏi tay của ai kia, BaekHyun bước nhanh đến chỗ chiếc xe của mình. Vừa đóng cửa xe lại thì liền lao nhanh đi như gió trên đường. ChanYeol đứng nhìn cậu vợ của mình lái xe nhanh đi như vậy thì cũng hiểu được cậu đang tính làm cái gì rồi. Lắc đầu ngao ngán ChanYeol liền quay lưng mà bước vào trong bệnh viện kiếm phòng của JungKook để thăm cậu.

Đứng trước cửa phòng được gắn số 519 to ngay trước cửa ChanYeol thở dài một hơi, để biết được số phòng của cậu anh đã mất tận nửa tiếng đồng hồ đứng ngoài quầy tiếp tân, chỉ vì cái cô y tá ở ngoải chẳng chịu nói gì cứ nhìn anh mãi thôi. Bởi vậy anh mới hay nói rằng đẹp trai khổ lắm. Bỏ chuyện đó sang một bên anh ở cửa bước vào bên trong. Chỉ mới bước vào đập ngay vào mắt ChanYeol chính là hình ảnh một con người nhỏ nhắn, nét mặt nhợt nhạt, trên người thì được gắn biết bao nhiêu là dây cộ lằng nhằng, xung quanh có rất nhiều máy móc thiết bị, đôi mắt trước kia luôn mở to nhìn mọi người nay cũng khép chặt, khóe mắt còn vương chút nước mắt.

Không gian im lặng đến đáng sợ chỉ nghe được tiếng máy đo nhịp tim kia phát ra vài tiếng nho nhỏ. ChanYeol là một con người thích yên tĩnh nhưng sao ngay trong cái không gian yên tĩnh như thế này anh lại cảm thấy khó chịu đến như vậy? Phải chăng là vì con người mà anh coi như một đứa em trai kia đang bất động nằm yên một chỗ không biết bao giờ tỉnh lại kia? Phải chăng là vì cái con người kia hằng ngày luôn hoạt bát vui tươi nay lại nằm yên chẳng nói câu nào? Anh thật không hiểu nổi tại sao cậu lại cố gắng bất chấp tất cả mà đi yêu 6 con người độc ác kia chứ!?

«AllKook || Hoàn || Trái Tim Sắc Đá»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ