Chap 21

1K 56 2
                                    

- "Kookie này, em thích nhất là hoa gì vậy?"

Cậu nhóc chừng 10 tuổi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh một cậu bé 8 tuổi ân cần hỏi. Cậu bé nhỏ tuổi kia ngơ ngác nhìn người lớn hơn 2 tuổi mà chẳng biết trả lời sao, liền ngây ngô hỏi:

- "Em không biết, anh có biết không?"

- "Kookie ngốc, loài hoa em thích là do bản thân em chọn sao lại hỏi anh được chứ? Lỡ đâu loài hoa mà anh thích thì em lại không thích thì thế nào?"

- "Không có đâu, cái gì anh thích thì em cũng sẽ thích, còn cái gì anh ghét thì em cũng sẽ ghét!"

- "Vậy nếu anh nói thích hoa bồ công anh thì em cũng sẽ thích nó sao?"

- "Vâng ạ!"

Cậu nhóc kia bỗng im bật, mỉm cười nhẹ xoa đầu của Kookie rồi cứ thế mà quay lưng bỏ đi để lại JungKook giữa cánh đồng hoa bồ công anh, cánh hoa bay đi trong gió, cậu bé Kookie kia ngày càng lớn dần nhưng ngày nào cũng đứng ngay cánh đồng hoa bồ công anh đấy chờ đợi một người.

...

- "JungKook, mày đã đứng đây lâu lắm rồi đấy, nó không tốt cho sức khỏe của mày đâu."

Baekhyun từ từ tiến lại chỗ của JungKook chẳng hiểu sao sáng sớm hôm nay khi y vừa mới đến bệnh viện thăm cậu thì cậu nhất định đòi y cho cậu xuất viện ngay tức khắc, rồi lại chạy đến đây đứng mãi cho đến tận chiều tối, cố gắng khuyên ngăn cậu đi về nhà nghỉ ngơi, nhưng có vẻ như cậu lại không cho những lời đó lọt vào tai, nhẹ nhàng gạt đi phần tóc đang dính trên trán ra sau, cậu cất tiếng hỏi Baekhyun.

- "Baekhyun, mày nói thử xem, tại sao anh ấy vẫn chưa đến gặp tao? Tại sao cái năm đó anh ấy bỏ đi mà không nói một lời từ biệt? Tại sao vậy Baekhyun?"

Y im lặng nhìn người bạn thân thiết nhất của mình hỏi những câu đau lòng đó mà cảm thấy trong lòng nhói lên đau đớn, y cũng chẳng biết trả lời sao cho cậu nữa... chẳng lẽ bây giờ y lại nói rằng người đó đã qua đời rồi trong khi bạn y lại đang rất ngóng trông người? 

- "Tao biết có nhiều chuyện mày không thể nói với tao nhưng làm ơn đừng giấu tao điều gì hết Baekhyun à!"

- "Anh ấy đã đi rồi JungKook, giờ anh ấy đã đi qua một thế giới khác rồi JungKook à..."

- "Mày biết gì không, Baekhyun? Tao đã từng nghe đến chuyện này nhưng tao đã không tin Baekhyun à, nhưng có lẽ ngay lúc này thì tao bắt buộc phải tin nó thôi. "

- "Tao xin lỗi, lẽ ra tao nên nói cho mày biết sớm hơn, nhưng mà..."

- "Tao hiểu mày mà! Tao muốn ở đây một mình, mày cứ về trước đi, lát tao sẽ về sau, đừng lo cho tao."

- "Nhưng..."

Y ngập ngừng rồi cũng đành thở dài quay lưng bỏ đi. Y thực sự không hiểu tại sao lúc nào tình yêu cũng là thứ khiến cho cậu bị dày vò đến vậy? JungKook đứng ngay giữa cánh đồng bồ công anh hồi lâu cũng quyết định quay bước đi, nhưng không phải là quay lưng ra về mà là đi đến một nơi khác xa hơn cánh đồng này, nơi mà tất cả mọi kỉ niệm đều ở đó. 

Bước chân vào căn nhà hoang gần đấy, cậu nhẹ nhàng đi lụm nhặt lại những mảnh giấy nằm lăn lóc trên sàn ở trên sàn nhà, có thể đối với người thì nó chỉ là những mẫu giấy vụn không có giá trị nhưng đối với cậu nó là một phần kí ức quan trọng. Mỗi lúc trên tay cậu càng nhiều mảnh giấy hơn bỗng cậu đơ người khi nhìn thấy một tờ giấy khác lạ, những nét chữ vừa có chút thân quen vừa có chút xa lạ hiện rõ trên tờ giấy trắng tinh mới mẻ. Cẩn trọng nhặt tờ giấy đó lên, cậu nhìn ngó xung quanh xem có ai ở đây không, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay, đây chắc chắn không phải nét chữ của cậu, ở đây lại không có ai, vậy thì tờ giấy này ở đâu ra chứ? 

«AllKook || Hoàn || Trái Tim Sắc Đá»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ