Lạc Ân ngủ một lúc lâu mới tỉnh , ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà , từ từ ngồi dậy , cổ cô đột nhiên truyền lên cơn nhức nhối. Lạc Ân nhớ lại chuyện lúc sáng...cũng đã lâu rồi cảm giác khủng khiếp đó mới quay lại...
Lạc Ân bước xuống giường , mở cửa đi ra ngoài . Vừa mở cửa cô đã nhìn thấy Tôn Triết đứng ở ngoài.
"Cậu tỉnh rồi sao ?"
"Sao cậu lại ở đây ?" - Thấy sự xuất hiện của Tôn Triết cô có chút thắc mắc.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước đi."
"Tôi không sao."
Tôn Triết mỉm cười "Tôi định đến thăm cậu , dù sao cũng đến giờ ăn trưa , cậu có muốn đi cùng tôi không ?"
"Được."
Lạc Ân chậm rãi bước đi , chắc không phải Tôn Triết đứng ở ngoài chờ cô tỉnh dậy đó chứ ?
Thật ra thì đúng như những gì Lạc Ân nghĩ , vì Tôn Triết không thể vào thăm cô nên đành đứng ở ngoài đợi. Theo quy định của bệnh viện , thực tập sinh khi không có sự cho phép của bác sĩ ,thì không được phép vào phòng nghỉ của người đó. Chỉ có Lạc Ân là ngoại lệ.
"Lạc Ân." - Lương Tuyết Nhi thấy cô cùng Tôn Triết đi tới liền vẫy tay gọi.
Lạc Ân bước đến , kéo ghế ngồi xuống , Lương Tuyết Nhi lại nói tiếp "Cậu muốn ăn gì ? Mình sẽ lấy giúp cậu."
Ngẫm nghĩ một lát , Lạc Ân vẫn chưa quyết định được mình sẽ ăn gì. Thấy cô suy nghĩ lâu như vậy , Tôn Triết mới lên tiếng "Hay để mình chọn giúp cậu ?"
"Không cần đâu." - Tiếng nói của Lạc Dương vang lên từ phía sau , cất tiếng nói tiếp "Tiểu Ân , đi theo anh , em không nên ra ngoài lúc này."
Lạc Ân đưa mắt nhìn anh tràn đầy mệt mỏi "Nhưng em đói...."
"Anh có làm bữa trưa cho em rồi , đi theo anh."
"Vâng." - Lạc Ân đứng dậy , Lạc Dương mỉm cười nói với Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết "Thật ngại quá , Tiểu Ân vẫn chưa khỏe nên không ăn cơm cùng hai người được. Lần sau nhé."
"Không có gì đâu ạ." - Lương Tuyết Nhi lắc đầu nói. Tôn Triết nhìn Lạc Dương dẫn cô đi có chút luyến tiếc...
Lạc Dương nắm tay Lạc Ân đi vào phòng nghỉ , nhìn cô ngồi xuống ghế sofa , anh mới cất tiếng "Em có muốn ăn canh rong biển không ?"
"Không muốn !" - Lạc Ân uể oải nói.
"Vậy muốn ăn gì ?"
"Bánh mẫu đơn.."
"Bánh mẫu đơn ?! Nhưng bây giờ sao anh có thể làm cho em."
*Cạch.... Đúng lúc Ngô Thiên Kỳ và Dương Minh Dung bước vào , nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lạc Ân , đoán chừng do tác dụng phụ của thuốc.
Ngô Thiên Kỳ lại gần cô , điềm đạm hỏi "Em muốn ăn bánh mẫu đơn ?"
Lạc Ân gật gật đầu.
Ngô Thiên Kỳ quay sang nhìn Lạc Dương "Tôi đưa cô ấy về nhà."
"Lúc này sao ?" Lạc Dương trố mắt hỏi.
"Phải. Cậu nhìn cô ấy có thể ở đây được sao ?"
Dương Minh Dung quan sát mặt của Lạc Ân , đưa tay chạm vào trán cô , nhíu mày nói "Có lẽ Tiểu Ân sốt rồi , chắc do tác dụng của thuốc . Hơn nữa mỗi lần bị như vậy , Tiểu Ân thường sẽ bị ốm."
"Cậu chăm sóc Tiểu Ân giúp tôi." - Lạc Dương thở dài , vỗ vỗ vai Ngô Thiên Kỳ. "Đây là chìa khóa xe."
"Tôi biết rồi."
Lạc Dương cúi người , đưa tay xoa đầu Lạc Ân , cưng chiều nói "Về nhà nghỉ đi. Hôm nay anh tiếp tục trực đêm sẽ không về nhà được , em ở nhà cùng Thiên Kỳ. Nếu khó chịu phải gọi cậu ấy , còn không thì gọi cho anh."
"Em xin lỗi...."
"Không sao !" Lạc Dương mỉm cười trấn an cô.
Ngô Thiên Kỳ đưa tay kéo cô đứng dậy , điềm đạm cất tiếng "Đi thôi."
"Thiên Kỳ chờ chút ." - Lạc Dương đột nhiên cất tiếng , anh đứng dậy , đi đến tủ thuốc , tìm cái gì đó. Rồi đưa cho Ngô Thiên Kỳ "Nhớ cho Tiểu Ân uống."
Ngô Thiên Kỳ nhìn lọ thuốc trên tay , nhíu mày "Prazosin (1) ?"
(1) Prazosin có thể làm giảm hoặc ngăn chặn những cơn ác mộng cho nhiều người bị PTSD.
"Tôi sẽ nói sau , tóm lại , nhớ cho con bé uống."
Ngô Thiên Kỳ cũng không hỏi thêm , chỉ gật đầu một cái rồi đưa Lạc Ân đi.
"Anh không về nhà cùng Tiểu Ân sao ?" - Dương Minh Dung nhìn Ngô Thiên Kỳ và Lạc Ân đi khỏi mới lên tiếng.
"Có Thiên Kỳ rồi , sẽ không sao đâu."
Dương Minh Dung nhìn ánh mắt buồn rầu của anh cũng không muốn hỏi thêm , đã 8 năm rồi , không lẽ bệnh của Lạc Ân lại tái phát.
Lạc Ân chậm rãi bước sau Ngô Thiên Kỳ , bóng dáng anh cao lớn che khuất tầm nhìn của cô nên cô đành phải nhìn theo anh mà bước. Nhưng tốc độ của Ngô Thiên Kỳ lại khá nhanh , Lạc Ân thì rất mệt vốn dĩ không thẻ theo kịp. Cô chạy vội lên phía trước , đưa tay kéo vạt áo anh "Chờ tôi..."
Ngô Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên liền dừng lại , đột nhiên anh dừng lại , cô không chú ý , đập mặt vào tấm lưng chắc rộng , Lạc Ân xoa xoa mũi , nhíu mày nói "Tôi , chỉ nói anh chờ thôi , đâu có cần phải dừng lại ?!"

BẠN ĐANG ĐỌC
Em Có Tin vào Định Mệnh?
RomanceLần đầu gặp mặt ở cô nhi viện , cô chỉ là cô bé 8 tuổi, là người xa lạ, nhưng trong mắt anh cô có điều gì đó đặc biệt, một cậu bé mười tuổi dám đứng trước mặt cô hùng hồn tuyên bố rất quyết đoán "Khi lớn lên tôi sẽ lấy cậu làm vợ!" Trong mắt Thiên Â...