Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng múc một ít tương hoa quả mà mình điều chế, đúc cho Giang Thiên Phàm.
"Như thế nào? Như thế nào?" Cô trợn to hai mắt nhìn anh, dáng vẻ ngước đầu giống như là một con sóc con chờ đợi hạt thông rớt xuống.
"Ừ, xử lý thịt bò đi." Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là bờ môi mềm mại hơn bình thương khiến Lâm Khả Tụng biết tâm tình của vị đầu bếp đang rất tốt.
"Vâng!"
Lâm Khả Tụng lưu loát theo hoa văn của thịt bò, cắt thịt bò thành từng mảnh từng mảnh lớn nhỏ vừa vặn.
Nét mặt của cô rất chuyên chú bình tĩnh, không kém Khiết Tây Tạp và Irri chút nào.
Mà Giang Thiên Phàm ở một bên đã bắt đầu xử lý phần thịt lồi ra xương ngực của gà tây.
Anh cắt nát phần thịt đó, rồi quấy đều cùng dầu ô liu với đồ gia vị khác, rồi lấy bọc ni-lon bảo quản.
Mỗi một hành động của họ khiến người ta không đoán ra, giống như mỗi một sự kiện không có liên lạc với nhau, nhưng cố tình ngay ngắn trật tự.
Thời gian chầm chậm trôi qua, áp lực cũng theo đó tăng lên.
Còn nửa giờ nữa, người dự thi ở hai bên nhất định phải hoàn thành tất cả trước bữa ăn.
60 phần khai vị, còn phải có ba loại, hơn nữa còn phải nấu món chính và món điểm tâm, đối với đầu bếp nào mà nói là "Nhiệm vụ không thể hoàn thành".
Nhưng Khiết Tây Tạp và Irri ti đã bắt đầu trang trí đĩa ăn. Từng cái giơ tay của họ đều có khí chất, khiến ban giám khảo ở bên ngoài cách tường thủy tinh tràn đầy chờ mong.
Mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng vẫn đang "Tiến hành " như cũ.
Giang Thiên Phàm đang tưới nước sốt lên sò biển, mặc dù thời gian sắp hết, động tác của anh vẫn thong dong mà trầm ổn.
Lâm Khả Tụng trang trí bàn sò biển, rồi đặt chúng nó lên xe thức ăn.
Tiếp theo là thịt bò, cô lấy thịt bò cuốn từ trong lò nướng ra, cùng với Giang Thiên Phàm chiên nó. Giang Thiên Phàm phụ trách gia vị, mà Lâm Khả Tụng phụ trách quan sát độ lửa.
Lâm Khả Tụng chỉ cần nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Giang Thiên Phàm liền biết cô trở mặt thịt rồi.
Lâm Khả Tụng có hai mươi mấy phần thịt bò cần trở mặt, mà gia vị Giang Thiên Phàm cần dùng không phải chỉ một loại.
Cảnh tượng như vậy làm khán giả khẩn trương thay bọn họ. Dù sao một người không nhìn thấy, một người mới vào nghề, bọn họ có thể chịu nổi áp lực này mà không làm hỏng mọi thứ không?
Nhưng mười mấy giây đã qua, người xem cùng ban giám khảo lại phát hiện, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng không rối loạn, ngược lại giống như là hai người đang đánh đàn piano, mặc dù tiết tấu rất nhanh nhưng từng âm phù đều đập vào vị trí chính xác, quan trọng nhất là bài hát này hài hòa vui vẻ.
Bày bàn trước, Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm theo thường lệ thưởng thức thịt bò cuốn một lần trước.
Khi Lâm Khả Tụng dùng dao ăn cắt thịt bò cuốn ra rồi đưa vào trong miệng, Giang Thiên Phàm lại giữ chặt cổ tay cô, "Không cần đầu lưỡi nữa hả?"
"A! Ồ!" Lâm Khả Tụng dùng sức thổi thổi thịt bò cuốn, vừa muốn đưa vào trong miệng, Giang Thiên Phàm lại gõ một cái trên đầu cô.
"Ở đây ai là đầu bếp chánh?"
"Anh!" Lâm Khả Tụng vội vàng nhét thịt bò vào miệng anh.
"Ừ." Giang Thiên Phàm gật đầu một cái.
Lâm Khả Tụng lập tức vui mừng đưa nem rán tới.
Giang Thiên Phàm phụ trách ghim nem rán, mà Lâm Khả Tụng bắt đầu bày trí bàn.
Rốt cuộc khi đồng hồ chạm mốc mười hai giờ, món khai vị đã chuẩn bị xong, được đưa đến bàn ăn của ban giám khảo.
Mỗi một món ăn được trang trí rất tinh mỹ. Khác với "Đại sư tú", những món khai vị trước mắt đều có màu sắc đẹp mắt, hấp dẫn con mắt, làm cho khẩu vị của người ta mở rộng ra.
Ban giám khảo đều có vẻ mặt quý trọng, sửa sang xong khăn ăn, cầm dao nĩa lên, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu thưởng thức.
Lúc này, Winston đi tới ghế ngồi của khách quý. Ngài cười nhìn Mông Ca Mã Lợi nói: "Đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi thân ái, có phải ngài cũng rất muốn nếm thử những món khai vị này?"
Mông Ca Mã Lợi liếc Winston một cái: "Nếu như mà tôi nói tôi rất muốn, ngài sẽ mời tôi ăn sao?"
"Dĩ nhiên." Winston cười vỗ tay thành tiếng, nhân viên làm việc đẩy xe đẩy tới trước mặt Mông Ca Mã Lợi, "Tôi rất vinh hạnh mời ngài là giám khảo đặc biệt hôm nay, thay mặt mọi người phê bình ba món ăn khai vị trước mắt."
Ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi sáng lên, ông bày ra bụng bự của mình, nhất thời vang lên một hồi tiếng cười.
Món ăn thứ nhất, là nem rán kiểu Trung Quốc.
Mông Ca Mã Lợi gắp nem rán của Khiết Tây Tạp và Irri ti trước, nhìn một chút: "Ừ ——trang trí giống món ăn cao cấp ở nhà hàng Pháp. Vẻ ngoài rất tinh xảo, chỉ là to hơn ngón tay của tôi một chút mà thôi. Nhưng nhỏ như vậy sẽ khiến nem rán gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất, vỏ ngoài quá mỏng, mặc dù rất giòn, nhưng cũng rất dễ nát. Thứ hai, nguyên liệu bên trong có đầy đủ không.
Không có người nào hi vọng khi cắn xuống một cái, chỉ nếm được lớp ngoài giòn nhưng không đầy đủ mùi vị để kích thích vị giác. Nhưng trước mắt mà nói, điều thứ nhất hẳn không phải là vấn đề. Bởi vì nem rán có màu vàng vui mắt, không có bất kỳ chỗ nào bị cháy sém."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi cắn một miếng, phát ra một tiếng rắc rắc thanh thúy.
Ông nửa ngước đầu, phát ra một tiếng cảm thán: "A, thật quá mỹ vị rồi! Dưa leo non mới mát mẻ, nấm trơn mềm, còn có tôm tươi ngon, làm cho người ta thật chờ mong món chính. Ba loại tương liêu, tương hương thảo pho mát, tương cay còn có mùi vị thanh nịnh khéo nói tương tư rượu hải sản đều rất tuyệt! Phải biết nem rán kiểu Trung Quốc là món Giang Thiên Phàm tâm đắc, thế mà Khiết Tây Tạp và Irri ti lại có thể nấu ngon như vậy, cậu gặp nguy hiểm rồi, Thiên Phàm!"
Tất cả mọi người đều nhìn về tường thủy tinh.
Giang Thiên Phàm lại giống như không nghe được vẫn đều tay xào trộn, mà Lâm Khả Tụng thì ở một bên làm gia vị.
"Màu sắc như thế nào?"
"Cũng đã tám phần chín!"
Mông Ca Mã Lợi rất thất vọng nhún vai: "Thôi, vĩnh viễn không có gì có thể làm cho cậu ta sinh ra cảm giác nguy hiểm. Tôi còn phải nếm thử món của cậu ấy và Khả Tụng!"
Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng làm nem rán thông thường, xem ra không tinh xảo động lòng người như Khiết Tây Tạp và Irri ti, ngay cả nước sốt cũng chỉ có một loại mà thôi.
Mông Ca Mã Lợi kẹp nem rán, đặt ở trước mắt quan sát cẩn thận: "Mặt ngoài bên trong nem rán có cho dịch trứng vào, cho nên khi chiên sẽ có màu vàng bắt mắt, mặc dù điều này có thể tăng thêm mùi vị cho vỏ ngoài, nhưng cũng rất mạo hiểm. Một khi số lượng dịch trứng hơi nhiều, sẽ làm vỏ ngoài mềm, mất đi vị. Chỉ là dựa theo màu sắc mà nói, độ lửa khi chiên hay là bột mì và trứng gà pha trộn được cho vào đều cân đối, đều rất hoàn mỹ. Không hổ là Giang Thiên Phàm, vĩnh viễn 'thuần chất'. Chỉ là, tôi hi vọng trừ thuần chất ở ngoài, còn có một ít vui mừng."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi cắn một cái xuống, ông bắt đầu nhai, vừa nhai vừa cau mày gật đầu.
Trong mâm tổng cộng có ba miếng nem rán, Mông Ca Mã Lợi chấm nước sốt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ăn hết ba nem rán.
Ông giống như đang khổ não, không biết có phải là do bên trong nem rán có cái gì quái vị khiến ông chưa hiểu rõ.
"Này, đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi, đừng chỉ cố ăn, ngài nói gì đi."
"Được rồi, đôi khi ' truyền thống ' làm ra mỹ vị, là bởi vì nó được vô số người kiểm nghiệm. Nem rán của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng chính là ' truyền thống '. Nhân chắc là có sợi măng tươi, sợi nấm hương, thịt heo sợi, phối hợp với tỏi sau khi trộn xào mùi thơm nồng nặc, sợi nấm hương trơn bóng giòn tan, cùng với thịt băm gia tăng thêm mùi vị, tất cả đều được pha trộn cân đối vừa đúng. Còn có một chút mùi vị Hương Thảo! Trong nước sốt, độ chua và ngọt được khống chế kĩ lưỡng, món khai vị không làm cho người ta cảm thấy ngán. Còn có mùi thơm cây mơ ở bên trong. Đợi chút, mùi vị tê dại này là cái gì?"
Mông Ca Mã Lợi nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, cười: "À...... Là hoa tiêu! Thật sự là rất thuần khiết nồng nặc mùi vị Trung Quốc! Nếu như nói vỏ ngoài của nem rán trước mặt đúng là 'thuần chất' lời nói, vị hoa tiêu cùng với ô mai chính là niềm vui. Không biết hoa tiêu này là chủ ý của ai? Thiên Phàm? Hay là Khả Tụng?"
Nghe đến đó, Lâm Khả Tụng đang trang trí mâm sườn cừu nở nụ cười.
Winston cười: "Nhìn nét mặt Khả Tụng, hoa tiêu này là chủ ý của cô ấy rồi."
"Có lúc, những thứ này chúng ta đều trói buộc nói đó là kinh nghiệm của ' đại sư ', ngược lại không biết như thế nào tìm kiếm ' vui mừng '."
"Cho nên nói...... Nem rán hai bên, đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi ngài ưu ái...... Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng hơn sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tim đập trên đầu lưỡi (Mỹ thực- Sủng) [HOÀN]
Lãng mạn* Mình đăng truyện chỉ nhằm nhu cầu đọc Offline cho bản thân nên sẽ không chịu hay giải quyết bất kì vấn đề nào về câu chuyện. Nguồn: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=400888 Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua Độ dài: 82 chương Convert: Ngocqu...