Chương 66

512 7 0
                                    

Chương 66

"Đỗ Y, cậu nói xem cô gái ngồi bàn số tám kia mỗi ngày đều đến đây là có ý gì? Thực không hiểu nổi người có tiền suy nghĩ cái gì, cậu nói xem cô ta như có bệnh, còn ở nơi này cậu nói có thể cô ta chờ ai hay không? Ví dụ như nói giúp cho người khác." Lâu Tử giao cà phê cho Nguyệt Độc Nhất, vẫn còn không quên nói một chút chuyện bát quái.

Nguyệt Độc Nhất mới tới chỗ làm, nghe anh ta nói chuyện về cô gái kia, mang cà phê đến bàn số 30.

"Này, cà phê đó là bàn số 8." Lâu Tử nhắc nhở người khác danh sách bày ở phía trước.

"Cậu làm cốc cacao nóng, tôi mang qua đó." Nguyệt Độc Nhất cũng không muốn cãi cọ với anh ta.

"Người ta gọi cafe." Lâu Tử bị Nguyệt Độc Nhất liếc mắt, cacao cũng có thể làm, đừng nói Đỗ Y trừng mắt đúng là rất khủng bố.

Nguyệt Độc Nhất bê cacao đến trước mặt Trình Trình: "Mời dùng."

Nghe được giọng nói quen thuộc Trình Trình liền nở nụ cười với anh, sau đó cầm ly cacao uống một hớp: "Tôi muốn uống cà phê." Cảm giác không đúng, cô cũng không tức giận, chỉ là lặp lại yêu cầu một lần.

"Uống nhiều cà phê không tốt cho thân thể."

Trình Trình mỉm cười: "Anh tên gì?"

"Đỗ Y."

Nguyệt Độc Nhất biết rõ cô không nhìn thấy vẫn gật đầu với cô một cái, rời đi.

Sau buổi trưa Trác Duyệt vẫn yên tĩnh như thường ngày, từ sau lần đó, cà phê của Trình Trình đổi thành cacao, thân thể của cô ngày càng gầy, từ khi Nguyệt Độc Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cô chỉ có ít ngày liền cảm thấy gầy đi rất nhiều, có đôi khi Nguyệt Độc Nhất tự ý mang cho cô chút điểm tâm, cô cũng không từ chối.

Trình Trình thích tới nơi này, nơi này là lần đầu tiên cô gặp Nguyệt Độc Nhất, nghĩ lại cũng đã qua một năm rồi, không có anh ấy một ngày cảm thấy sống dài như một năm, ba mẹ nhiều lần thúc giục cô trở về nhà, nhưng mà cô không dám, đôi mắt cô bởi vì lúc còn ở cữ khóc quá nhiều cho nên không nhìn thấy nữa, tuy Thủy Bách Thiên nói khả năng hồi phục thị lực rất lớn, nhưng mà cô không muốn, nếu không nhìn thấy anh, thấy rõ thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chú. Đến bây giờ con gái cũng không có tin tức, bọn họ vẫn luôn tin tưởng anh có thể trở về, vẫn tin tưởng như vậy.

"Cacao." Nguyệt Độc Nhất đặt cacao trên bàn, Trình Trình vẫn như thường ngày mỉm cười với anh, nói: "Có thể ngồi với tôi không?"

Nguyệt Độc Nhất đứng không trả lời, Trình Trình nghĩ anh là phục vụ dĩ nhiên còn có công việc: "Ngồi đi, tôi sẽ nói với quản lý để cho ông ta không trừ lương anh."

Nguyệt Độc Nhất ngồi đối điện cô, lại không nói lời nào.

"Anh có vẻ không thích nói chuyện, anh ấy cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là, anh có thể nói thêm mấy câu cho tôi nghe một chút không, tùy tiện nói cái gì đó?"

"Anh ấy là chồng cô?" Nguyệt Độc Nhất cau mày, lần đầu tiên nghe được vẫn cảm thấy không thoải mái, anh biết bản thân mình chú ý cô gái này quá mức, nhưng mà anh không thể khống chế được.

"Vâng." Trình Trình lần mò lấy cái tách, "Vẫn bảo người mắt không nhìn được thì đặc biệt nhạy cảm đối với âm thanh, giọng nói của anh và anh ấy rất giống nhau."

"Thật sao?" Nguyệt Độc Nhất tròng lòng càng khó chịu, "Vì sao mỗi ngày cô đều đến đây."

Trình Trình cười nhẹ, dường như nhớ tới ngày đó cô ngồi ở đây, mà Nguyệt Độc Nhất đi chậm rãi từ cửa về phía cô. Thấy Trình Trình chìm đắm trong hồi ức của mình, nhất thời Nguyệt Độc Nhất cảm thấy bản thân không thể khống chế mà dấy lên ghen tị: "Cũng là vì chờ anh ta sao?"

Trình Trình không biết vì sao cô lại muốn nói chuyện với người phục vụ này như vậy, có lẽ chính vì giọng nói của anh giống Nguyệt Độc Nhất, có lẽ anh ta có lòng tốt đổi cà phê của mình thành ca cao: "Sau này sẽ không đến đây nữa."

Nguyệt Độc Nhất đang cầm cây bút trên tay đột nhiên rơi trên bàn, âm thanh không lớn, lại đập tới lòng anh: "Vì sao?"

"Tôi còn có nhiều chuyện muốn làm, không thể vĩnh viễn ở nơi này chờ đợi." Bọn họ đã điều tra bên cạnh Bắc Đường Quyết có một có bé nhỏ, nếu Nguyệt Nặc không chết, cô muốn mang con gái trở về.

Không khí giữa hai người càng nặng nề, nhưng mà người nào cũng không muốn mở miệng, mãi cho đến khi Trình Trình thanh toán hết tiền rời đi, Nguyệt Độc Nhất mới đứng dậy làm chuyện của mình.

"Đỗ Y, cô gái kia có phải từ nay về sau sẽ không đến nữa đúng không? Sổ sách cũng đã thanh toán xong, cái bàn cũng không bao, cậu và cô ấy đã nói chuyện gì thế, nói lâu như vậy." Lâu Tử bắt đầu tám chuyện, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất lại không còn tâm trạng nào để nghe.

"Sao lại thích tám chuyện vậy, lại muốn biến thành con gái à."

"Không cho nghe thì không nghe." Lâu Tử bĩu môi, quả thực là lúc Nguyệt Độc Nhất tức giận có hơi đáng sợ, cơn giận này xem ra tâm tình không tốt, anh ta tốt hơn hết là không nên chọc.

Trình Trình rời đi không bao lâu, Nguyệt Độc Nhất cũng hết ca, trước kia có thói quen đi cửa sau nhưng khi ra về anh lại thấy thấy một bóng dáng thì lập tức đi đến cửa trước, liền đi qua cửa ra ngoài. Thấy Trình Trình còn đang chờ xe, xem ra hôm nay người đón không biết vì sao chậm trễ.

"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

"Không cần."

Trình Trình từ chối làm cho anh có chút bực bội: "Vậy thôi." Nguyệt Độc Nhất quay người rời đi.

Một giây sau đó anh nhào về phía Trình Trình, một chiếc xe tải dường như là phanh không ăn chạy về phía bọn họ, Trình Trình không biết bị bổ nhào tới bên tai nghe tiếng gào hét hỗn loạn.

""Xảy ra tai nạn xe cộ rồi."


"Chiếc xe kia phanh lại không nhạy rồi."


"Lái xe hình như là say rượu rồi."


Cô đụng đến một cánh tay ẩm nóng, sau đó trong những tiếng nói bên tai cô nghe rõ giọng nói của Thủy Bách Thiên.

"Cậu chủ!"

Hình như anh ta kêu "Cậu chủ", nhưng mà Nguyệt Độc Nhất ở nơi nào? Cô quay đầu lung tung, nhưng mắt ngoại trừ màu đen ra, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Thiếu phu nhân!" Thủy Bách Thiên lại kêu to lôi kéo Cậu chủ đang bất động bên cạnh Trình Trình.

Bây giờ rốt cuộc Trình Trình cũng đã nghe rõ ràng: "Thủy Bách Thiên."

"Cô mau buông tay, Cậu chủ cần chữa trị."

Cô đang nắm Nguyệt Độc Nhất rồi sao? Cô có cảm giác có người đánh về phía cô, còn gọi cô, nhưng người đó không phải là Đỗ Y sao? Cô mờ mịt buông tay ra túm lấy người, Thủy Bách Nhật cố không được ôm lấy Nguyệt Độc Nhất đưa lên xe cứu thương, lại thuận tay kéo Trình Trình còn đang bất động đi theo.

Vốn là hôm nay Tần Húc Nhi tan tầm sớm, muốn tới đón Nguyệt Độc Nhất lúc tan ca, nhưng khi cô ta chạy đến nơi, chỉ thấy Nguyệt Độc Nhất bị đưa lên xe cứu thương, mà cô gái bên cạnh anh, hiển nhiên là Trình Trình. Cô ta ngây dại lui về phía sau, phô mai trên tay chảy xuống, đêm đó cô ta làm cơm cho hai người, đợi rất lâu, nhưng Nguyệt Độc Nhất vẫn chưa trở về. . . Nhìn chỗ ngồi đối diện trống không. . . Cô ta đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. . . Đã sớm. . . Biết. . .

Tích. . . Tích. . . Tích. . . Tích. . .

Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong phòng bệnh sạch sẽ, điện tâm đồ nháy lên theo quy luật, Trình Trình nắm tay Nguyệt Độc Nhất, hơi ấm truyền tới từ bàn tay phía trên, nghĩ lại những ngày tháng hai người bên nhau, cô cười châm chọc, cô thế mà lại không nhận ra anh, suýt nữa đã bỏ lỡ, thật vất vả mới nắm tay anh được một lần nữa, dù thế nào cũng không thể buông ra.

"Phu nhân." Thủy Bách Thiên đẩy cửa đi vào, kể từ sau khi Nguyệt Độc Nhất mất tích, bọn họ liền đổi cách xưng hô, dù sao Nặc cũng phải có trụ cột, sau khi kiểm tra cho Nguyệt Độc Nhất xong, Thủy Bách Thiên cũng yên tâm, "Cậu chủ không sao, ngày đó có thể là do đầu bị va đập mà tổn thương, cho nên mất trí nhớ, còn bây giờ như thế nào, phải chờ Cậu chủ tỉnh lại mới biết được."

"Thủy Bách Thiên, phẫu thuật cho tôi đi." Trình Trình vẫn nắm tay Nguyệt Độc Nhất.

"Được, mọi việc chuẩn bị cho ca mổ đều đã xong, chỉ cần phu nhân đồng ý."

"Thế thì đi thôi." Trình Trình không nỡ buông ra, vuốt trán Nguyệt Độc Nhất rồi đặt xuống một nụ hôn, chờ em.

Duyên phận vô tình gặp được, nên tới thì tới, nên đi thì đi, không gọi là xa hoa trụy lạc, tựa như Trình Trình và Nguyệt Độc Nhất gặp nhau trong nháy mắt, chỉ vì một sai lầm kia, Nguyệt Độc Nhất có lẽ chỉ là đang dùng phương thức của mình để yêu một người, nhưng Trình Trình lại trưởng thành trong tình yêu của anh. Nhìn thấu sinh mệnh, chẳng qua chỉ là cái chết, nhìn thấu tình yêu có lẽ chính là hợp tan, nhưng trên thế giới này, rốt cục có bao nhiêu người có thể nhìn thấu, ít nhất Trình Trình ở thời điểm mới học yêu một người nên không thể nào vừa nhìn mà hiểu được như thế, cho dù hiểu cũng sẽ không chấp nhận, cô là một người bình thường, yêu liền yêu, yêu chỉ hy vọng cả đời ở chung một chỗ. Cho dù thời gian trắc trở ra sao, việc đời thay đổi thế nào, thì nguyện vọng của cô rất đơn giản, đó là có thể kề bên Nguyệt Độc Nhất làm bạn đến già, có thể nhìn con cái từ từ trưởng thành.

Tình yêu không có logic cũng chẳng có hình thức. Nguyệt Độc Nhất chưa bao giờ nói lời yêu với Trình Trình, không nhắc tới chữ "yêu" này, không phải là không yêu, chỉ bởi vì quá yêu mà thôi. Trong thế giới tình yêu cũng không dạy "công bằng", Nguyệt Độc Nhất không nói ra lời yêu, nhưng anh nguyện ý lặng lẽ làm hết thảy mọi điều cho Trình Trình.

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ