Chương 42

6.2K 146 7
                                    

  Trên đường trở về Quan Dược lái xe rất nhanh, có lẽ vì muốn tránh cảnh sát.

Bọn họ về đường khác so với lúc đi, xung quanh rất hoang vu, Ngôn Tiêu đoán rằng anh lại đi đường tắt.

Đi mãi mới thấy một trấn nhỏ, cô gõ gõ vào cửa xe, nói: "Dừng lại."

Quan Dược dừng xe, thấy cô định mở cửa bước xuống, duỗi tay bắt lấy tay cô: "Đi đâu?"

Ngôn Tiêu nhìn anh: "Thế nào? Anh còn đề phòng tôi?"

Quan Dược mím môi không trả lời, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.

Ngôn Tiêu xuy một tiếng, cố ý nói: "Xe ở trên tay anh, còn sợ tôi chạy? Ngay cả chuyện tin tưởng nhau còn không làm được thì hợp tác làm gì, dứt khoát cắt đứt luôn đi."

Quan Dược nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt dần dần sâu hơn: "Tôi chưa từng nói muốn cắt đứt với em."

"Vậy anh buông tay, không phải chỉ chỉnh anh một tí thôi sao, lại còn thế này, rốt cuộc ai trong hai chúng ta mới thù dai?"

"Em vẫn chưa nói muốn đi đâu?"

"Đi nhà xí, muốn đi cùng không?"

"..." Quan Dược buông tay.

Ngôn Tiêu bước xuống, dập mạnh cửa xe, lườm anh một cái rồi mới đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Quan Dược nhìn theo cho đến khi bóng lưng cô đi xa khuất, giơ tay xoa mặt, vừa rồi anh bắt lấy tay cô là một hành động vô thức, dù sao trước đây lúc cô muốn bỏ rơi anh không giống như chỉ nói cho có, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này nói được làm được.

Năm phút sau, Ngôn Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra, từ xa trông thấy Quan Dược không có ở trên xe, cô nhìn xung quanh, phát hiện anh đang mua đồ ăn ở một quán ven đường.

Phản ứng của anh cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức quay đầu lại nhìn cô, khoảng cách giữa hai người khá xa, không nhìn rõ nét mặt, nhưng Ngôn Tiêu cảm nhận được ánh mắt anh vừa sắc bén vừa thâm trầm.

Cô cảm thấy buồn cười, đi truy cứu anh về việc bỏ chạy, giờ mình lại bị quản chặt như vậy, anh lại còn nói rất lý lẽ.

Đã qua giờ ăn, Quan Dược đang mua khoai nướng.

Phía trước anh có một hiệu thuốc tây, Ngôn Tiêu nhớ tới gì, liền bước chân đi về hướng đó.

Quan Dược mua xong hai củ khoai lang, thấy cô từ hiệu thuốc đi ra, trong tay cầm một túi nylon mầu đen: "Mua gì thế?"

Ngôn Tiêu nói: "Vật dụng hàng ngày, mua cái này anh cũng hỏi?" Quan Dược không nói gì, đưa một củ khoai cho cô, quay đầu lên xe.

Ngôn Tiêu đi theo, tiện tay đặt túi ở bên cạnh, chậm rãi bóc khoai lang ra, mùi thơm lan tỏa khắp

xe.

Lúc Quan Dược lái xe ra ngoài, vô tình nhìn về phía cái túi, miệng túi đang mở, bên trong lộ ra vài cái hộp, anh lập tức nhìn về phía Ngôn Tiêu.

Tay Ngôn Tiêu cầm khoai, nhưng lại không cho vào miệng, mắt nhìn anh, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Ánh mắt anh là sao đây?"

"Không có gì." Quan Dược chuyển tầm nhìn ra phía ngoài xe, tay xoay bánh lái, nét mặt trầm tĩnh, nhưng từ chỗ Ngôn Tiêu nhìn sang, có thể thấy yết hầu của anh đang nhẹ nhàng lên xuống.

Cô mua áo mưa, mua rất nhiều.

Giọng điệu cứ mở miệng là không muốn liên quan đến anh, nhưng lại đi mua rồi ném món đồ kia ở

đó.

Ngôn Tiêu phát hiện ra bản thân rất thích nhìn vẻ mặt nói không ra lời này của anh, anh càng kiêu ngạo, cô càng thích nhìn anh ăn quả đắng.

Lúc xe chạy đến sa mạc đã là cuối ngày, bầu trời hoàng hôn đỏ rực, những đường vân lăn tăn trên các khắp cồn cát đều đều được phản chiếu.

Chiếc việt dã tăng tốc, đột nhiên giống như nghiền lên một thứ gì đó, bỗng chốc chạy chậm lại, thân xe tròng trành lắc lư, âm thanh không khí bị xì ra vang lên, xe nghiêng mạnh về một bên.

Quan Dược kịp thời ổn định tay lái, dừng xe, thò đầu ra nhìn, bánh xe phía trước không còn hơi, lốp xe xẹp lép.

Anh mở cửa đi xuống, ngồi xổm ở chỗ đó, từ dưới bánh xe lấy ra một thứ.

Ngôn Tiêu cũng xuống theo, nhìn thoáng qua, trong tay anh là kim thép, nửa vòng bánh xe bị châm chi chít, có vài cái theo chuyển động bị văng ra khỏi lỗ, chẳng trách lốp xe không còn tí hơi nào.

Ngôn Tiêu liền hiểu ra: "Do người làm?"

"Chắc chắn." Quan Dược nhanh chóng trở lại bên cạnh xe, từ dưới ghế ngồi lấy ra một thứ găm ở sau lưng, mắt nhìn xung quanh.

Phía sau mô đất cách đó năm sáu mét, có một cái đầu đen xì lộ ra, sau đó là cả người, lần lượt bốn người đàn ông từ hai mô đất đi ra, vây quanh hai người họ, trong tay đều cầm súng, có vẻ là đã cải trang, đồ trên tay không giống nhau, nhưng tất cả cùng mặc đồ đen.

Quan Dược một tay nắm cánh tay Ngôn Tiêu, một người thấy vậy liền hô lên: "Đừng động đậy." Hắn ta có lẽ là thủ lĩnh, dáng người cao lớn thô kệch, một mắt trắng dã, là bị chột, trên tay hắn cầm

một cây súng, khua lên: "Quan đội, bỏ tay xuống, đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn nghe lời bọn tao."

Quan Dược buông tay Ngôn Tiêu, mắt quét qua mất người kia: "Biết tôi sao?"

Mắt chột nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng: "Biết, mấy anh em tao nghe nói mày tìm được một kho báu, phú khả địch quốc* nha, có thể tiết lộ địa điểm được không?"

*phú khả địch quốc: giàu có

Quan Dược bình tĩnh: "Không có chỗ nào như thế hết."

"Nếu không có tin tức đáng tin cậy thì tao cũng không đợi ở đây, thức thời thì nói ra, nếu không..." Mắt chột nhìn sang bên cạnh bĩu môi, tên đàn em bên cạnh lập tức giơ cây súng trong tay, một đầu mũi nhọn thép được đẩy ra, chĩa về phía Quan Dược.

"Mày xem, nếu thứ này này đâm xuống, bọn tao từ từ kéo mày và con nhóc kia đi thì sẽ thế nào nhỉ?" Nói xong gã quay sang nhìn Ngôn Tiêu, nở nụ cười nham hiểm: "Con nhóc xinh đẹp như vậy, chắc hẳn mày cũng không nỡ đúng không, có phát sinh chuyện gì, bọn tao cũng không bảo đảm đâu."

Quan Dược nói: "Tao đã nói, không có nơi nào như vậy, có khả năng mày bị lừa."

"Được, vậy đừng trách ông đây." Mắt chột vung tay lên, tên bên cạnh cử động tay, âm thanh bóp cò vang lên. Quan Dược kéo Ngôn Tiêu ra trước mặt che chắn, miếng kim thép kia bắt ra sượt qua bụng cô, cô lấy tay che bụng, cắn răng, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.

Mắt chột kêu lên một tiếng: "Fuck, con mẹ mày quá ác, ngay cả đàn bà của mình mà có thể lấy ra làm bia đỡ đạn!"

Quan Dược một tay nắm chặt cánh tay Ngôn Tiêu, ánh mắt rét lạnh.

Những kẻ có tâm địa ngoan độc đều rất kiêng rè người, mắt chột vừa rồi còn định dùng người phụ nữ này để uy hiếp Quan Dược, xem ra không thể dùng được nữa, ánh mắt hắn ta biến đổi: "Vậy chỉ còn

cách mời mày ăn đạn của ông đây."

Không đợi hắn kịp giơ súng lên, Quan Dược đột nhiên lao ra, lăn một vòng tránh khả năng bị kim thép bắn tới, anh giơ chân đá vào bắp chân tên chột, khi đồng bọn của hắn xông đến, anh rút thứ ở sau lưng, họng súng đen giơ trước mặt tên kia.

Đây là khẩu súng cướp được từ tay Chu Mâu, anh đã kiểm tra qua, đạn được nạp đầy.

Sắc mặt mấy người kia thay đổi, lập tức lui về phía sau. Mắt chột cười mỉa, giơ hay tay lên: "Tao còn thắc mắc sao mày lại hung hăng thế, hóa ra là còn giữ lại nước cờ này."

"Ném súng đi." Quan Dược chĩa súng vào giữa mi mắt bên phải của hắn, kéo hắn đứng lên.

Mắt chột ném khẩu súng xuống đất, Quan Dược đá nó về phía gầm xe. Anh lùi người đến cạnh xe, đột nhiên đẩy mắt chột trở lại, thò tay ra sau lưng mở cửa xe, túm lấy Ngôn Tiêu đẩy lên xe, cô tựa như giãy một cái, anh cũng không rảnh để quan tâm, đóng mạnh cửa xe, nhìn về phía bốn người kia.

Mắt chột cười nhăn nhó: "Quan đội, cần gì phải thế, mày xem bọn tao có bốn người, một mình mày, nếu động thủ ai sẽ thắng?"

"Nhưng giờ chỉ tao có súng thật." Quan Dược lấy từ trong túi ra một thứ, vặn phía trên nòng súng.

Là nòng giảm thanh. Mấy người kia bắt đầu thấy sợ, nhìn bộ dạng anh thì quả thực muốn động thủ.

Tên bên cạnh muốn cướp lấy, vừa cử động, dưới chân vang lên một tiếng "ầm", bắn tung cát bụi.

Quan Dược giơ súng về phía tên kia: "Ném hết đồ trong tay đi, đừng thử tốc độ ra tay của tao, nơi này không có người, dù xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, ai tàn độc hơn ai, thực sự con mẹ nó không biết đâu."

"..." Sắc mặt của tên chột tối sầm, khoát khoát tay, ba tên đàn em đều vứt súng trên mặt đất.

Quan Dược chỉ vào mắt chột: "Lần này tao không gây khó dễ cho bọn mày, tao vẫn còn muốn làm khảo cổ, không muốn dính vào cớm, bọn mày chỉ cần nhớ rõ tao không biết kho báu gì cả, chúng mày không lấy moi được gì từ chỗ tao. Giờ thì cút!"

Mắt chột lùi về sau, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhưng động tác lại không quá kiên trì.

Bốn người giơ hai cao tay, liên tục lui ra sau gò đất, không bao lâu sau nơi đó truyền ra tiếng khởi động xe, chiếc xe rời khỏi.

Quan Dược lập tức xoay người lên xe, vỗ vỗ nhẹ trên mặt Ngôn Tiêu, cô đã mê man.

Việc cần thiết lúc này là phải rời đi ngay.

Anh nhảy xuống xe, lôi cây súng dưới gầm xe ra kiểm tra, bên trong chỉ có 3 viên đạn, cũng không phải là đạn thật, chỉ là đạn ria*. Còn ba khẩu kia đều là súng lắp ráp bắn kim thép.

*đạn ria: còn gọi là đạn hoa cải, là loại đạn có tác dụng ở cự ly gần, thường dùng cho súng săn. Anh đi vòng ra sau xe, cầm xẻng đập vỡ toàn bộ mấy khẩu súng, chôn chúng dưới cát, sau đó lấy

kích ra thay lốp.

Làm xong tất cả, anh nhanh chóng lái xe vào sâu trong sa mạc, lúc đó mới dừng xe lại.

Ngôn Tiêu không rõ mình đã mê man trong bao lâu, vốn dĩ cô không nhớ mình thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy cả người tê cứng, vừa mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt Quan Dược, anh đang xử lý vết thương trên người cô.

Bên ngoài trời đã tối, khuôn mặt anh ngược sáng nên không nhìn rõ, trông rất thâm trầm.

"Con mẹ nó anh..." Vừa mở miệng ra đã không có tí sức lực nào, cả người mềm nhũn, Ngôn Tiêu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh.

"Trên kim có thuốc mê." Quan Dược kéo áo cô xuống, che đi cái bụng trắng nõn: "Lúc tôi kiểm tra lốp xe mới biết được, cũng không phải muốn dùng em làm bia đỡ đạn. Trước tiên tôi muốn chắc chắn có thể thoát khỏi bọn chúng, nếu tôi bị thương, một mình em không thể đối phó lại bọn họ."

Đương nhiên anh cũng muốn cho mắt chột thấy, nếu không cô chính là quân bài cược. Câu này anh không nói ra.

"Vậy nếu bọn họ thực sự nổ súng thì sao."

"Tôi sẽ ngăn cản."

Ngôn Tiêu nhíu mắt, anh trả lời câu này ngay tức khắc, không tốn một giây suy nghĩ liền nói ra.

Cửa sổ xe đang đóng, giọng nói của anh vang lên trong xe so với bình thường càng trầm thấp hơn: "Bọn chúng là người Ngũ Gia phái đến thăm dò tôi, nếu thực sự bị bọn họ bắt khai ra vị trí, sẽ không dùng tôi nữa, lâu như vậy lại mất công toi. Tôi một từ cũng chưa nói, ít nhất Ngũ Gia cũng tin rằng tôi trung thành với ông ta."

Về lý thì đúng là như vậy, Ngôn Tiêu cũng hiểu nhưng cảm giác này không hề dễ chịu: "Anh nói nhiều như vậy, không phải là để tôi nhận một phát sao."

Quan Dược sờ tay về phía kính chắn gió, lấy một chiếc kim thép đưa tới: "Nếu em vẫn nuốt không trôi cục tức thì cho em đâm tôi một nhát."

Một tay anh chống ở bên cạnh ghế, một tay vén áo mình lên.

Ngôn Tiêu giật lấy, nhìn về phía cơ bụng sắn chắc của anh, đáng tiếc trên tay cô không có tí sức lực nào, đầu óc cũng mơ màng, tức giận vứt cây kim đi: "Hiện giờ anh càng ngày càng lợi hại rồi, thật giỏi, ngủ với nhau một lần nên cái gì cũng dám làm."

Quan Dược mím chặt môi, cúi thấp mặt, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, mãi lâu sau mới hỏi một câu: "Cái gì gọi là ngủ một lần nên cái gì cũng dám làm?"

Giọng nói anh rất thấp, anh cúi thấp đầu, đột nhiên kéo áo khoác của cô ra, đẩy lớp áo trong cùng dính vết máu khô lên, cho hai tay vào, khẽ vuốt ve.

Ngôn Tiêu mất đi tri giác, chỉ cảm thấy bàn tay anh đang chạy dọc trên người cô, còn lại không cảm giác được gì, thân thể như không còn thuộc về cô nữa. Cả người anh đè nặng lên cô, cô thấy rất khó chịu, khó khăn giãy giụa, cười lạnh: "Làm gì thế, muốn chơi trò rung xe sao? Buông ra, hiện giờ tôi không có sức, muốn chơi thì trở về rồi chơi cho đã."

Quan Dược rút tay ra, quay mặt cô sang, hơi thở phả lên cổ cô: "Tôi muốn nói cho em biết, đừng dùng chuyện cũ này kích thích tôi. Được, trở về rồi chơi cho đã."

Anh buông cô ra, ngồi trở lại.

Ngôn Tiêu trên người không khỏe, tranh cãi với anh cũng không chiếm được ưu thế, sắc mặt cô không tốt, quả thực không còn tí sức nào. Lúc xe bắt đầu chạy, tác dụng của thuốc mê lại phát huy, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi.

Lái xe đi được một đoạn xa, Quan Dược nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt cô, sắc mặt nhợt nhạt, cô ngủ rất yên lặng.

Cũng chỉ có lúc này mới ngoan ngoãn.

Trong lòng nghĩ vậy, anh giơ tay với lấy áo khoác, khoác lên người cô.  

Toà Thành Bị Vùi Lấp - Thiên Như NgọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ