Đại thợ rèn buông thịt lợn xuống, vừa quay đầu lại chỉ thấy tiểu cô nương đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, bộ dáng đăm chiêu, biểu cảm có chút sợ hãi , tựa hồ có cái gì nói muốn nói mà không dám nói.
Sẽ không phải muốn mắng người người?
Đại thợ rèn chột dạ, vốn định mượn cơ hội này để gần gũi với nàng hơn, vạn nhất biến khéo thành vụng... Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua xấu hổ, vào cửa về sau nhìn trong phòng trống rỗng không có Tiểu Đào, ai!
"Tiểu Đào, ta không ý tứ khác, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, quá tiết , ta chính là muốn cho ngươi chút lễ tạ ơn. Một chút sườn cũng không tính cái gì, một lát ngươi mang về một ít đi."
"Nga." Điền Đào nhẹ giọng đáp ứng, lông mi thật dài rũ xuống, xoay người đi vào bếp làm cơm trưa. Nguyên lai người ta không ý tứ khác, chính mình thật đúng là nghĩ nhiều . Xem ra thợ rèn quả thật còn không có tính toán cưới vợ, ở trong mắt hắn, mình chính là một tiểu cô nương chưa lớn.
Trời ạ! Hoắc Trầm quả thực không thể tin được ánh mắt mình, vì sao hắn thấy trên mặt tiểu cô nương sự thất vọng? Kia thật là thất vọng sao? Hắn nhức đầu, không dám xác định cảm giác của mình, trong lòng sốt ruột, mím môi lại, sợ chính mình nhất thời kích động nói sai chỗ nào.
Vẫn là từ từ đến đi, như vậy tương đối ổn thỏa.
Bởi vì lo sợ mất đi, đại thợ rèn không thể không hạ quyết tâm, không thể biểu hiện quá phận, để tránh dọa tiểu cô nương chạy mất."Tiểu Đào, hôm nay ta không đánh thiết, ta tới phụ ngươi, ngươi cho ta an bày cho ta làm chút việc đi."
Điền Đào giương mắt nhìn biểu cảm nghiêm trang của hắn, yên lặng thở dài: "Vậy ngươi liền đem sườn chặt đi, khí lực ta không lớn. Nếu có thể giết cá, tốt nhất đem cá giết đi."
"Ân, hảo." Thợ rèn nghe lời nhanh chóng đặt thịt lợn lên trên thớt, di sang một bên cố ý cho Tiểu Đào thấy kỹ xảo của mình, tìm trong bếp lấy đao thái,nhanh nhẹn chặt sườn.
Điền Đào ở một bên, nhìn lén bóng lưng hắn vung thái đao, càng xem càng cảm thấy này nam nhân không tệ. Cao lớn khôi ngô, tướng mạo anh tuấn, còn có bản lĩnh kiếm tiền dưỡng gia, cũng không phải đại nam nhân tự phụ. Tựa như hiện tại, hắn ở trong phòng bếp giúp đỡ vô cùng cao hứng, động tác lưu loát, nam nhân tốt như vậy đích xác không dễ tìm.
Hoắc Trầm chặt xong sườn, quay đầu hỏi Điền Đào: "Muốn thả sườn vào trong bồn tẩy sao?"
"Ân, ngươi cho vào trong bồn lớn, một lát ta đến rửa." Tiểu cô nương không ngẩng đầu, thanh âm nhẹ bổng , mang theo chút run run âm cuối.
"Hảo, ta đi vào trong viện giết cá đây, trước kia không có giết qua, bất quá ta đã thấy, mở bụng cá ra, đem tất cả mọi thứ bên trong ném ra đúng không?" Đại thợ rèn đi đến bên người Điền Đào lấy thùng đựng cá.
Hắn dựa vào gần, Tiểu Đào trong lòng càng khẩn trương , hai tay không dám rời đi mà nắm chặt lại, miệng tùy ý lên tiếng: "Ân."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như Ý
Любовные романыĐiền Đào lần đầu tiền nhìn thấy Đại thợ rèn Hoắc Trầm, trong lòng hơi sợ (ಥ_ಥ) . Nam nhân này có phải quá tráng rồi không cơ bắp trên người cuồn cuộn, cầm đại thiết chuỳ mà không tốn chút sức nào. Về sau thành thân, nàng mới biết nam nhân cường trán...