Quý thị cùng Phong phu nhân tránh ở trong tiểu viện xem náo nhiệt, tâm tình có thể nói biến đổi bất ngờ, thời điểm Điền Liễu mắng Tiểu Hương, Phong phu nhân đứng thẳng thắt lưng, Quý thị có chút ủ rũ. Tiểu Hương bày ra thân phận nha hoàn vương phủ, lôi ra Vương gia làm lá chắn, Quý thị cao ngạo giơ cao đầu, Phong phu nhân khiếp đảm.
Sau này, Điền Liễu hung hăng tát Tiểu Hương một cái, thanh âm vang dội. Phong phu nhân cảm thấy đặc biệt thống khoái, âm thầm hối hận chính mình lúc trước không dám xuống tay.
Giờ phút này Quý thị lại âm thầm cắn môi, nâng tay khẽ vuốt gò má, một loại cảm giác nóng bừng. Trong lòng nàng bùm bùm nhảy dựng lên, có chút hoảng hốt hụt hơi.
Nhưng mà, Vương gia đến, Tiểu Hương chạy tới trước mặt Vương gia cáo trạng. Quý thị cười tươi bắt đầu thị uy, chờ Điền Liễu bị phạt. Phong phu nhân bỗng chốc lúng túng, âm thầm thay Điền Liễu lo lắng.
Đứng ở cửa tây sương phòng Điền Đào rất lo lắng, Tiểu Thạch Đầu nằm ngủ trên giường, nàng ở đây trông đứa nhỏ, không thể ra đi. Đây là chuyện của nhà mình, lại cho muội muội đấu tranh anh dũng, Điền Đào trong lòng có chút băn khoăn.
Điền Liễu từ nhỏ tính cách mạnh mẽ lớn mật, tựa như lần trước cùng Phùng Mãn đánh nhau, cũng là lấy Tiểu Liễu làm chủ, Tiểu Đào ở một bên hỗ trợ. Nhưng mà đó là tiểu hài tử đánh nhau, lần này không giống a? Hơn nữa đây là ở trong vương phủ, một khi truy cứu tới, khả năng sẽ chịu phạt.
Muội muội đối tỷ tỷ một mảnh trân trọng chi tâm, cho Điền Đào trong lòng ấm áp. Nghe bên ngoài phát sinh tranh cãi kịch liệt, nàng nhịn không được muốn lao ra ngoài, không thể cho hai muội muội thay mình xuất đầu, chính mình lại ở đây làm rùa đen rút đầu. Không đợi nàng đi ra ngoài, Tiểu Thạch Đầu đã tỉnh, oa một tiếng khóc ra.
Điền Đào vội vàng ôm lấy đứa nhỏ đi ra ngoài, sau khi nghe được chuyện đã xảy ra, nhưng mà vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Triệu vương khoanh tay, Tiểu Hương quỳ trước mặt hắn lê hoa đái vũ.
Tiểu Đào trong lòng lộp bộp một chút, hỏng rồi, thế nào vừa vặn gặp phải vương gia? Tiểu Liễu có phải hay không nói gì đó quá đáng không, có phải hay không sẽ bị phạt? Dưới tình thế cấp bách, không kịp nghĩ nhiều, Điền Đào đem Tiểu Thạch Đầu giao cho Điền Liễu, nhanh chóng đi hai bước quỳ gối trước mặt Triệu vương: "Vương gia, muội muội ta đều là vì ta mới giáo huấn Tiểu Hương, ngài muốn phạt cứ phạt ta đi, đều là ta sai."
Triệu vương thấy tức phụ thợ rèn vội vã từ trong viện chạy đến, ôm một tiểu oa nhi khóc lớn, lường trước chính mình vừa rồi nói câu nói kia nàng không có nghe được, liền ung dung hỏi: "Ngươi có cái gì sai?"
"Ta..." Điền Đào nghẹn lời, suy nghĩ, cảm thấy có chút ủy khuất, thật sự không biết nên thừa nhận sai lầm gì, dứt khoát bất cứ giá nào nói: "Ta muốn cho gia đình an ổn, hậu viện không có thị phi, cho đứa nhỏ lớn lên vui vẻ hạnh phúc, cho trượng phu làm tốt choVương gia. Này đó vốn đều không sai, chính là... Sai ở chỗ Tiểu Hương là nha hoàn vương phủ, chúng ta không nên tự tiện xử trí chuyện này."
Tiểu Đào quỳ xuống, thợ rèn sốt ruột đi tới, ánh mắt đau lòng cùng tức giận."Vương gia, tức phụ ta không sai, là nha hoàn này vô cớ sinh sự. Khẩn cầu Vương gia trách phạt nàng ta, nhà ta vốn vui vẻ mỗi ngày, bị nàng ta quấy rầy, tức phụ ta còn có thai, vạn nhất có cái sơ xuất gì, ta... Ta liền cùng nàng ta liều mạng."
Triệu vương không muốn cùng bọn họ vòng vo, ôn hòa nói: "Đứng lên đi, các ngươi không có sai, gia đình không giữ được, dùng cái gì bảo vệ quốc gia? Bổn vương thưởng nha hoàn cho các ngươi, là vì muốn cho các ngươi có cuộc sống tốt, cho nha hoàn giúp gia quyến chiếu cố đứa nhỏ, lo liệu chuyện gia đình, nam nhân có thể an tâm vì nước làm việc, đích xác không phải vì cho gia đình các ngươi không an ổn."
Điền Đào lúc này thở dài nhẹ nhõm một hơi, cánh tay trượng phu cường hữu lực nâng dậy, chậm rãi đứng lên. Hoắc Trầm nhíu chặt mày lúc này mới hòa dịu một ít, lẳng lặng đợi Triệu vương quyết định.
Ở trong ánh mắt mong chờ mọi người, Triệu vương đối Cố Thừa Trăn nói: "Đem tất cả nha hoàn thưởng cho môn khách đều gọi tới, ngay trước mặt các nàng, đem nha hoàn không an phận này đánh ba mươi bản, phạt đi làm khổ dịch, răn đe. Muốn cho tất cả hạ nhân đều suy nghĩ, nên làm cái gì, không nên làm cái gì."
Cố Thừa Trăn vung tay lên, lập tức có thị vệ nâng đến một cái băng ghế, tiến lên đem Tiểu Hương mạnh mẽ ấn lên băng ghế, cho dù nàng ta khóc lóc cầu xin tha thứ đều không chút khách khí. Rất nhanh, một đám nha hoàn đều bị gọi tới vây xem, hai gã sai vặt tay cầm trường côn muốn đánh.
"Ta đến." Hoắc Trầm nhẹ nhàng đem nữ nhi đặt xuống, đi nhanh đi ra phía trước, tiếp nhận một gậy gộc trong tay gã sai vặt. Hắn càng nghĩ càng giận, chính mình hết sức chân thành đối đãi người khác, vậy mà những người này lại không có hảo tâm? Hắn lại nghĩ tới vị hôn thê trước kia Mông thị, may mắn lần này có cô em vợ ánh mắt độc, sớm phát hiện kịp thời. Bằng không có thể lại náo loạn một lần như chuyện Mông thị, Tiểu Đào tức giận, thực không dễ dỗ a!
Hơn nữa Tiểu Đào hiện tại đang hoài thai, sao có thể cho nàng tức giận đâu? Nữ nhân đáng giận này, nên hung hăng đánh một trận. Thợ rèn hai tay nắm chặt gậy gộc, trong mắt lộ ra hung quang: "Ta vốn là không muốn đánh nữ nhân, nhưng mà ngươi rất xấu a. Nhà chúng ta đang sống rất tốt, ngươi không có hảo tâm, khi dễ Tiểu Đào cùng A Huyên nhà ta, ta sẽ giáo huấn ngươi tới cùng."
Bên cạnh gã sai vặt đánh một côn, Tiểu Hương kinh hãi hô một tiếng, cảm thấy trên mông nóng bừng. Sau đó tới lượt Hoắc Trầm gậy gộc hạ xuống, nàng chỉ cảm thấy sau lưng chịu một lực nặng, tựa hồ đem thịt đánh bay, xương cốt đều nát. Mọi người nghe được Tiểu Hương tê tâm liệt phế thét chói tai, chỉ thấy nàng ta ngất đi, trên váy phấn bạch g chảy ra vết máu đỏ.
Thợ rèn bình thường đánh trăm đại chuỳ, giờ phút này trong lòng mang theo tức giận, lại không dùng gậy gộc đánh người, khí lực không giống gã sai vặt. Một côn đi xuống, tự nhiên muốn nửa cái mạng Tiểu Hương.
Bên cạnh bọn nha hoàn đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về sau, trước kia bọn họ lấy Quý thị làm tấm gương, muốn trèo giường, giờ phút này cũng không dám đều sợ tới mức linh hồn nhỏ bé dọa chết khiếp.
Tiểu Đào lo lắng Hoắc Trầm xuống tay không nặng nhẹ, mất mạng người, bước nhanh đến phía sau hắn, kéo lấy hắn vạt áo: "Chàng đừng đánh , cho gã sai vặt đánh đi, A Huyên sợ hãi, chàng đi ôm nữ nhi đi."
Thợ rèn trong lòng cũng thầm mắng nha hoàn này, thấy tức phụ tiến lên đem gậy gộc ném xuống, quay lại ôm tiểu khuê nữ.
Trong đình viện Phong phu nhân cắn môi, âm thầm hối hận lúc trước không có lá gan làm lớn chuyện, nguyên lai Triệu vương cũng không dung túng những nha đầu này. Nàng hung hăng trừng mắt Quý thị, trong ánh mắt toát ra một tia quyết tuyệt, nhấc chân đi ra ngoài. Quý thị sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, chặn đường đi nàng, hai tay kéo vạt váy nàng, nhẹ giọng cầu xin tha thứ: "Phu nhân, ta sai rồi, ta về sau cũng không dám như vậy nữa, ngài tạm tha cho ta lần này đi."
Phong phu nhân trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, quyết định lưu lại cô nương này. Trượng phu vốn là yêu thích ăn vụng, xử trí cô nương trước mắt này, về sau lại có người mới, có thể sẽ càng khó đối phó, cho nàng ta ăn mềm, về sau chính mình mỗi ngày thoải mái.
Phong gia trong viện âm thầm so đo, người bên ngoài cũng không biết. Triệu vương ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Điền Liễu: "Ngươi dám vì tỷ ngươi liều mạng, tỷ ngươi cũng nguyện ý thay ngươi chịu phạt, quả nhiên là tỷ muội có tình có nghĩa. Bổn vương thấy ngươi có trách nhiệm, có một việc muốn cho ngươi đi làm, không biết ngươi có dám hay không?"
Điền Liễu đuôi lông mày nhếch lên, vạn vạn không nghĩ tới vương gia có việc dùng tới mình, liền nhanh chóng đáp: "Vương gia đã cứu mạng con ta, chỉ cần là ngài thấy ta hữu dụng, chính là cho ta đi tìm chết cũng được."
Triệu vương cười cười, nhấc chân đi vào tiểu viện nhà thợ rèn, ngồi ở sảnh chính, cố ý bảo Cố Thừa Trăn đem cửa đóng lại. Chuyện cơ mật, dù sao tai vách mạch rừng.
"Gần đây Đột Quyết vọng động, phụ cận vương trướng đã là ngoại tùng nội nhanh, mật thám báo đi dò hỏi quân tình không dễ dàng, cần người cải trang giả dạng, nếu có một nữ nhân ở bên trong sẽ tốt hơn, nhưng mà hiện tại chưa tìm được người thích hợp. Ngươi có dám đi hay không?" Triệu vương con ngươi đen âm trầm, gắt gao nhìn biểu cảm Điền Liễu.
"Dám" Điền Liễu không chút do dự đáp ứng, "Nhưng mà Vương gia, ta chưa từng làm qua việc dò hỏi quân tình, liền đồng ý đi, cũng nhìn không ra địch nhân có cái gì nha."
Triệu vương cười khẽ: "Đây là lời nói thật, ngươi quả thật không cần thám thính quân tình gì, cũng không cần thiết ngươi đi thám thính, ngươi chỉ cần đóng vai nữ nhi một lão nhân, ra vẻ bộ dáng thương nhân, đừng làm cho người ta nhìn ra các ngươi không phải thương nhân là được."
"Được, chuyện này không thành vấn đề, ta vốn chính là thương nhân, ách... Hiện nay còn chưa tính là thương nhân, chỉ có thể gọi là tiểu thương đi." Điền Liễu giòn tan đáp.
Triệu vương mỉm cười đứng dậyđi ra ngoài, chuyện kế tiếp có Cố Thừa Trăn an bày. Rất nhanh, an bày cho Tiểu Thạch Đầu bà vú tới, ba ngày sau, Điền Liễu đi theo một vị lão tướng do thám cùng một đại ca binh lính trẻ tuổi, cùng đi tới chỗ Đột Quyết.
Điền Đào cùng Điền Anh đều lo lắng, Tiểu Liễu tính cách mạnh mẽ có năng lực nhưng cũng chỉ là một nha đầu ở nông thôn thôi, đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, vạn nhất có chút ngoài ý thì phải làm sao bây giờ?
Mọi người lo lắng ngóng trông hơn nửa tháng sau, Điền Liễu mang một gói đồ lớn cười hề hề trở lại. Trần Mẫn Đạt ôm con chính đứng ở cửa lớn, thấy nàng trở về, vội vàng nghênh đón: "Tức phụ, nàng đã trở lại, ta sắp thành hòn vọng thê rồi (chắc là m.n biết truyền thuyết hòn vọng phu rồi =))."
Điền Liễu đem gói đồ lớn giao cho hắn, vui mừng qua ôm nhi tử."Ta đi vài ngày nay, nhi tử lớn lên không ít a. Tiểu Thạch Đầu, nhớ nương không?"
Trong phòng bếp, Điền Đào cùng Điền Anh cũng chạy nhanh ra, vây quanh Điền Liễu hỏi han. Nàng mang gói đồ lớn mở ra, phát hiện bên trong đều đồ cơi tiểu hài nhi. Có tiểu chiên mạo, con ngựa nhỏ, nhiều đồ chơi còn có chưa thấy qua.
Điền Liễu đắc ý nói: "Ta lần này đi cũng không đi về tay không, không chỉ có hoàn thành chuyện của Vương gia, còn gặp được thương nhân Đột Quyết, thương nhân Ba Tư, chọn mua rất nhiều đồ chơi mới, chúng ta có thể thay đổi một chút, làm chút hàng đi bán, khẳng định có nguồn tiêu thụ."
Điền Đào nhìn muội muội không bị thương tổn gì, rất vui mừng: "Ngươi có thể đi về bình an thì tốt rồi, còn nhớ tới chuyện sinh ý nữa. Ngươi đi mấy ngày nay, ta cùng Tiểu Anh đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, mặt tiền cửa hiệu cũng chọn xong rồi, chờ ngươi trở về nhìn một cái, chúng ta liền thuê luôn."
Điền Liễu ngước mắt hỏi: "Là cửa hiệu nơi nào, có là vị trí tốt ở vọng lâu phía tây vương phủ phải không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/170859620-288-k108365.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như Ý
RomanceĐiền Đào lần đầu tiền nhìn thấy Đại thợ rèn Hoắc Trầm, trong lòng hơi sợ (ಥ_ಥ) . Nam nhân này có phải quá tráng rồi không cơ bắp trên người cuồn cuộn, cầm đại thiết chuỳ mà không tốn chút sức nào. Về sau thành thân, nàng mới biết nam nhân cường trán...