Chương 61
Khương Sâm muốn ở nhờ nhà một thời gian, Ngọc Khê thấy hắn cũng không mang theo nhiều món quần áo, độc một cái áo lông tuy là kiểu dáng mới, nhưng mặc ở nhà thì không hợp, vừa vặn có thời gian bèn làm cho hắn một cái áo ba lỗ da sói, một đôi giày của cha trước kia, kết quả thành ra nhìn qua Khương Sâm thật giống như người địa phương.
Buổi tối mấy ngày nay thường có thể nghe được sói hú, Đại Hoàng và Đao Sẹo đã nhiều ngày thường xuyên vào núi, lúc trở về sẽ mang ít con mồi, Ngọc Khê không biết có phải bọn chúng có xung đột với bầy sói không. Có điều thấy Tông Tông bị đặt ở lại trong nhà, đoán rằng chúng nó khẳng định là có vấn đề.
Bước vào thời điểm thanh nhàn nhất trong năm, trong nhà không có chuyện gì, Ngọc Khê dành nhiều thời gian trên phương diện học tập, cậu học rất tạp, chương trình học ở trường học chỉ chiếm một chút thời gian của cậu, phần nhiều cậu dùng để học tập mấy bản sách cổ, bởi vì nội dung trong sách cổ khá khó hiểu, Ngọc Khê còn lấy về từ thủ đô rất nhiều cuốn giải thích cổ văn, hiện giờ xem ra tác dụng rất lớn.
Đợt nghỉ phép này của Khương Sâm trên thực tế là vì để hắn củng cố tu vi của bản thân, nhưng loại chuyện như luyện công muốn khai thông cần có đường, hắn chỉ dựa theo tiết tấu của mình mà vững bước phát triển, một ngày có khi đại bộ phận thời gian đều chẳng có việc gì, thấy Ngọc Khê đọc sách, hắn cũng đọc theo, Ngọc Khê không có tư tưởng bảo thủ. Không hề ngăn cản hành vi của Khương Sâm. Huống chi đạo thuật tu hành cũng cần xem cơ duyên, không phải tất cả mọi người đều có thể học tập.
Khương Sâm thật không ngờ Ngọc Khê lại hào phóng đến vậy, đợi đến khi hắn biết mấy quyển sách kia viết cái gì, thế nhưng chấn kinh rồi. Những quyển sách đó nếu lấy đến thế gia cổ võ thì mỗi một bản đều có thể làm đồ gia truyền, nhưng không dễ dàng truyền lại. Không ngờ Ngọc Khê hào phóng cho hắn xem như vậy, lòng dạ cậu thật sự làm người ta kính nể.
Đến tận giờ đây Khương Sâm mới biết được Ngọc Khê tu hành khác với bọn họ. Đáng tiếc loại hình thức tu hành này, hắn không dùng được, hắn căn bản không có cách nào hấp thu linh khí giống như Ngọc Khê. Hơi có vô ý là ngay cả tu vi trước kia của mình cũng đều biến mất.
Khương Sâm không có lòng tham, phát hiện không thể liền trực tiếp đem chuyện này quăng ra sau đầu, tương đối mà nói thì chuyện lạ giang hồ còn có chỗ hữu dụng với hắn, tuy niên đại quyển sách này đã lâu đời, không có bao nhiêu quan hệ với hiện tại, nhưng từ nơi này hắn vẫn có thể nhìn ra rất nhiều thứ, ví như tương tư oán lúc trước, nơi này miêu tả nó rất rõ ràng.
Tạp ký tứ hải cũng là một quyển sách không tồi, nhưng hắn vừa lật xem vài tờ liền phát hiện một trang bí phương, sau liền để xuống.
Ngọc Khê nhìn thấy động tác này của hắn thì thấy Khương Sâm là người thật thà chính trực, tâm không tham là người đáng để kết giao.
Hai người cứ như vậy hoặc là đọc sách, hoặc là thảo luận một vài đề tài, thỉnh thoàng Ngọc Khê cũng gảy đàn cổ, tuy chỉ là tự học nhưng lý giải của Ngọc Khê với âm luật không tầm thường, cũng không một mặt chỉ dựa theo cầm phổ mà thường xuyên tùy tâm sở dục, khúc đàn gảy ra có lẽ không xuôi tai, nhưng lại phản ánh tâm tình của cậu. Khương Sâm cũng là người biết chơi cờ vây, thấy Ngọc Khê học đánh cờ bèn ở một bên dạy. Một người học nhanh, một người dạy giỏi, giữa hai người có sự ăn ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Lâm Ngọc Khê - Thất Dạ Vong Tình
NonfiksiTác Phẩm: Cuộc sống nhàn nhã của Lâm Ngọc Khê Hán Việt: Lâm Ngọc Khê Đích Du Nhiên Nhân Sinh. Tác giả: Thất Dạ Vong Tình Thể loại: Điền văn, đô thị tình duyên, tu chân. Editor: Ciel, Mal laM Nguồn: http://amp.ciel1996.wordpress.com/cuoc-song-nhan-nh...