Hỏi cho ra lẽ...

440 23 2
                                    

Ăn sáng xong, Nayeon quyết định đi đến ngay tập đoàn Kim thị để hỏi Taehyung cho ra lẽ chuyện tối qua. Cô không thể chờ cho đến khi anh về được. Trong đầu của Nayeon đã định rằng sẽ gọi cho Taehyung để thông báo trước việc mình sẽ đến để anh đón cô. Nhưng vị tiểu thư ma mị này đã suy nghĩ. Bộ óc nhanh trí của cô nhận ra rằng:
"Chắc gì anh ta sẽ cho mình vào công ty. Biết đâu anh ta lại cho người cản mình lại. Tên ôn dịch ác ma đó ai mà biết được Taehyung đang nghĩ cái gì trong đầu. Âm thầm đi đến là an toàn nhất. OK"— Cô tự khen mình thông minh rồi lái chiếc xe cưng của mình đến thẳng Kim thị.
___________Tập đoàn Kim Thị__________
Đây là lần đầu tiên Nayeon đến công ty của anh, khác với trí tưởng tượng ở nơi này cũng lạnh lẽo,
u ám chẳng thua gì biệt thự. Nayeon chán nản thở 1 hơi dài rồi đi đến chỗ tiếp tân. Vài cô nhân viên trẻ đẹp với bộ đồng phục công ty đang đứng ở đấy.
"Đẹp thế mà diện bộ đồ xám xịt thấy ghê. Mà biết làm sao được, anh ta vốn thích 3 cái màu tối tăm ấy mà. Vì thế cho nên tâm hồn của anh ta cũng chả sáng sủa bao nhiêu."— Nayeon vừa nghĩ vừa lắc đầu.
Chuẩn bị hỏi thử phòng của Tổng giám đốc ở đâu thì 1 trong số các cô gái xinh đẹp ấy lại trố mắt nhìn Nayeon và reo lên khe khẽ. Cô thì thầm gì đó với những người bạn của mình và tất cả đồng loạt cúi chào Nayeon.......Nayeon còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô gái đã nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc lên tiếng:
- Thưa tổng giám đốc phu nhân! Phòng của tổng giám đốc ở tầng 15.
Khó hiểu lại càng thêm khó hiểu. Làm sao họ biết được mình đang tìm Taehyung mà giúp cô. Vị tiểu thư nhà chúng ta bình thường vẫn rất lanh lợi, nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu cái quái gì đang xảy ra. Nayeon chỉ "Ờ" 1 tiếng rồi lết xác lên tầng 15. Tại đây cô bắt gặp những nhân viên chăm chỉ đang cặm cụi vào bàn phím và đống hồ sơ, tài liệu...
Nayeon đi tìm phòng của Taehyung...Đây rồi!!!Phòng Tổng giám đốc đây rồi! Mệt chết đi được, cuối cùng cũng tìm ra, cô toan gõ cửa nhưng hình như cô nghe tiếng của Seok Jin:
- Thưa tổng giám đốc! Ngày hôm qua là tôi sai. Giá như tôi ngăn cản không cho thiếu phu nhân vào quán Bar. Đã để cô ấy vào mà không thể bảo vệ cô ấy. Tôi đúng là vô dụng. Tôi biết chắc hôm nay thể nào anh cũng sẽ đuổi việc tôi cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn đơn nghỉ việc.....
Đứng ở bên ngoài, Nayeon đã nghe hết.
"Cái gì? Seok Jin vì mình mà phải nghỉ việc? Không thể được". Nayeon cảm thấy mình thật tệ. Nỗi hối hận dâng trào trong cô. Bỗng..... "Rầm"
- Taehyung!!!!Anh không được đuổi việc anh ấy.— Nayeon đạp cửa rồi xông thẳng vào phòng làm việc.
- Đến rồi à. Sao không giữ lịch sự tí nào vậy? Lỡ hư cửa thì thế nào? Cô đền nhé?— Taehyung bình tĩnh nói.
- Bây giờ mà còn đi lo cái cửa? Vào chuyện chính đi. Là do tôi 1 mực đòi đi chứ không phải lỗi của anh ấy! Có chuyện gì thì tính với tôi này. Đừng lôi anh ấy vào!
Nghe Nayeon nói xong, ngay lúc đó Taehyung bật cười. Vừa cười vừa đập bàn liên hồi. Tựa như chuyện của Nayeon nói là 1 câu chuyện hài.
Nayeon cắn môi, tức giận mắng anh:
- Này cái anh kia. Tôi kể chuyện cười đấy à. Giỡn với tôi sao? Nói 1 câu đàng hoàng đi chứ.
Seok Jin định đi ra ngoài để cho 2 người nói chuyện thì Nayeon giữ anh ấy lại để giải quyết xong xuôi việc này.
Lúc sau, thiếu gia nhà ta mới kìm nén cảm xúc của mình và nói:
- Này nhé, 2 người nghe cho rõ đây. Tôi chưa hề có ý định đuổi việc anh đâu Seok Jin à. Đơn giản bởi vì anh là trợ lí đắc lực của tôi. Tôi không việc gì phải đuổi việc anh chỉ vì cô ta cả ( chỉ thẳng mặt Nayeon). Chỉ những người nào vô dụng trong ngành thì tôi mới cho nghỉ. Còn công việc vệ sĩ của anh cho cô ta là việc của riêng anh. Nó chẳng liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi gọi anh đến sớm là vì muốn anh giúp tôi liên lạc với bên công ty đối tác thôi. Xong rồi đó, anh đi làm việc của mình đi.
Vừa dứt câu, biểu cảm gương mặt của Seok Jin đã thay đổi hoàn toàn. Không còn u ám như lúc nãy. Anh vui vẻ nhận công việc và chạy ù đi thực hiện. Còn Nayeon, cô ngẩn tò te được 1 lúc rồi mới nói với Taehyung:
- Hay quá! Vậy là anh không có đuổi việc Seok Jin vì tôi!
- Cô là cái thá gì mà tôi phải vì cô mà chặt đi cánh tay phải của mình chứ.— Taehyung lạnh lùng nói.
- Xí! À mà lúc nãy tôi đi vào thì anh bảo "Đến rồi à!". Nghe sao giống như anh đã biết trước rằng tôi sẽ đến đây vậy?
Nghe Nayeon hỏi, Taehyung liền nói:
- Nghe cái cách mà cô nói chuyện lúc sáng thì tôi đã biết rồi. Với tính cách của cô chắc chắn sẽ không bao giờ đợi cho đến khi tôi về....
- Hay quá ha! Làm như mình biết tuốt vậy! Tôi đến để hỏi chuyện anh!— Nayeon nói.
- Chuyện gì?
Nghe Taehyung hỏi Nayeon lắp bắp nói:
- Ừmmmm....Hôm qua....đã xảy ra chuyện gì...anh nói cho tôi biết đi.
- Không rảnh!— Taehyung nói.
- Đi mà, năn nỉ đó!
Nghe Nayeon nói, Taehyung liền hỏi:
- Tôi có đi cùng cô sao?
- Nhưng lúc anh đưa về nhà đó, anh đã làm gì tôi?— Nayeon lí nhí hỏi.
- Làm gì? Cô đoán xem!— Taehyung nhìn Nayeon với vẻ bỡn cợt nói.
- Không... biết...— Nayeon đỏ mặt ấp úng nói.
- Sao lại đỏ mặt? Cô đang nghĩ gì vậy.
Nghe Taehyung hỏi, Nayeon lắp bắp nói:
- Không....không có gì....
- Cô nghĩ đêm qua chúng ta đã ân ái với nhau chưa?
Nghe Taehyung hỏi, Nayeon đỏ mặt, cúi gằm xuống im lặng không trả lời. Nhìn thấy vậy Taehyung liền nói tiếp:
- Hay lắm đó vợ tôi, trí tưởng tượng của cô thật phong phú. Tôi không ngờ cô lại đen tối như vậy!
- Chứ...tại tôi...nhìn thấy cổ áo...bị...r...
Không để cho Nayeon nói hết câu, Taehyung ngắt lời cô, anh nói:
- Đó là do tên biến thái cô mời rượu xé!
- Hả????Anh...anh nói gì???— Nayeon kinh ngạc nói.
- Không thích lặp lại!— Taehyung trả lời.
- Rồi sao nữa???
Nghe Nayeon hỏi, Taehyung liền tức giận nói:
- Cô đó!!!Tôi mà không tới thì chắc 2 người đã làm ba cái chuyện mà tôi chẳng thể tưởng tượng....
- Tôi...— Nayeon rơm rớm nước mắt không nói được gì.
- Này! Cô khóc đó hả?
Nghe Taehyung hỏi mà Nayeon chỉ im lặng không nói gì. Taehyung nhẹ giọng nói tiếp:
- Cô không sao hết! Tôi đến đưa cô về rồi lau người cho cô..
- Tôi...— Nayeon không biết nói gì.
- Xong chuyện rồi....Cô về đi, tôi còn làm việc!
Nghe Taehyung nói, Nayeon liền trả lời:
- Ừm.
Nayeon ra về với bộ dạng như bị bỏ đói, lời của Taehyung nói làm cho cô hết hồn, cô chẳng thể tưởng tượng tối qua Taehyung mà không tới thì cô sẽ....Á!— Nayeon hét lên, chạy ra khỏi công ty phi xe 1 mạch đến nhà của Sana
_______Biệt thự Lee gia_____
Nayeon nhấn chuông kèm theo tiếng gọi với vào trong. Từ trong nhà, 1 bà lão tầm 60 bước ra, với khuôn mặt phúc hậu bà chào hỏi cô 1 tiếng rồi dẫn cô vào nhà.
Khu sân trước của căn biệt thự là 1 hoa viên do 1 tay Lee lão gia trồng. Có rất nhiều loại hoa, cây cảnh đặc trưng của các nước Châu Âu, châu Mỹ như: Tuylip, Hướng dương, Lavender, Thược dược, Hồng bạch,...cùng mọc chen chút với mấy chậu kiểng mang phong cách Trung Hoa. Nếu để ý 1 chút, sẽ thấy 1 cây anh đào ở góc vườn.... Ôi chao! Thích quá! Cô khẽ thốt lên khiến cho vú nuôi đi bên cạnh cô phải bật cười và không ngừng thuyết minh. Chỉ mới vừa vào cổng thôi, Nayeon đã có cảm giác như thiên nhiên vạn sắc đang hội tụ ở đây, cô lại thích hoa nữa càng thích thú với hoa viên của Lee gia bao nhiêu, cô càng thù giặc với cái sân trước của nhà mình bấy nhiêu. Cô đã từng xuống nước năn nỉ Taehyung để trồng 1 chậu Lavender nhưng tên ôn dịch đó 1 mực không cho là không cho, sân rộng như thế mà anh chỉ cho "trồng" mỗi 1 thảm cỏ....Taehyung, anh ta đúng thật là nhạt nhẽo, Nayeon lại khẽ lên tiếng
kèm theo 1 cái dậm chân. Đi 1 lúc cũng vào trong nhà. Vừa đặt bước chân đầu tiên thì từ đâu bên trong, 1 chú Alaska chạy đến sủa vài tiếng. Vú nuôi ân cần "bảo" nó đây là khách của tiểu thư không được vô lễ. Nayeon tiến lại, vuốt vuốt đầu nó rồi nựng nó làm quen. Nó sủa yêu rồi chạy vào sau nhà.
- Tiểu thư ở trên phòng vẫn còn ngủ!
Nghe vú nuôi nói, Nayeon lễ phép nói:
- Dạ! Để cháu lên gọi cậu ấy cho.
Nayeon đi lên phòng của Sana, chưa gõ cửa, cô đã mở cửa vào. Bạn tôi ơi! Mặt trời rọi xuống rốn rồi kìa! Căn phòng của Sana được thiết kế rất thanh lịch, xung quanh được sơn màu blue nhạt tạo ra vẻ dịu êm, thanh bình,......

Anh sai rồi....anh xin lỗi ( chuyển ver/ edid/ Taenayeon)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ