Chương 67 + 68

5.7K 267 59
                                    

Chương 67: Chuyn cc xu

Mùi nước hoa?

Hạ Bạch vẫn còn chút mơ hồ, nhìn người trước mắt khuôn mặt mang theo tức giận, từ từ nhăn lông mày lại, "Thu Hạc?"

Địch Thu Hạc nghiêm mặt không để ý tới cậu, đưa tay gỡ xuống khăn quàng cổ trên cổ cậu nhét vào trong túi một bên, sau đó thẳng người lấy xuống khăn quàng cổ của mình quấn cho cậu, hướng tài xế ngồi phía trước gật gật đầu, đem cậu nửa ôm nửa kéo xuống xe.

Gió lạnh đêm đông thổi, Hạ Bạch triệt để thanh tỉnh, có chút mông đưa mắt nhìn xe Dịch Tiệp phái tới lái xa, quay đầu nhìn nam nhân đẹp trai bên cạnh ăn mặc có chút đơn bạc.

"Thu Hạc?" Cậu xoay người đưa tay, lại lần nữa sờ lên mặt đối phương.

Địch Thu Hạc tùy ý cậu sờ, rũ mắt nhìn cậu, mày nhíu lại, không nói câu nào.

Làn da dưới tay là thật, hơi thở quen thuộc chóp mũi ngửi thấy cũng là thật, gió đêm thổi qua, lạnh lẽo giống như kim đâm cũng là thật. Ngón tay Hạ Bạch cử động, che lỗ tai đối phương bị gió thổi tới đỏ lên, cằm cọ cọ khăn quàng cổ mềm mại còn mang theo nhiệt độ của đối phương, lúm đồng tiền từ từ hiện ra, "Anh trở lại? Thật sự trở lại?"

Tức giận và lo lắng đầy lòng sau khi nhìn thấy đối phương giống như thủy triều rút đi, Địch Thu Hạc nhìn mắt Hạ Bạch từ từ sáng lên, cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay trên tai truyền tới, chân mày nhíu lại buông ra, lại lần nữa hung hăng nhăn lại, thả ba lô trong tay xách xuống, đưa tay túm cậu tới trong ngực dùng sức ôm lấy, cọ cọ má cậu, ghé vào lỗ tai cậu cắn răng nói, "Đừng tưởng cậu làm nũng tôi liền sẽ không so đo chuyện cậu trốn học, tiểu cẩu tử cậu quá không nghe lời, tôi vừa không chú ý cậu đã chạy loạn! Nếu không phải tài xế kia giúp cậu nhận điện thoại, tôi thiếu chút nữa đã nghĩ rằng cậu sau khi gửi tin nhắn cho tôi bị lưu manh bắt cóc rồi! Sao cậu ngồi xe ai cũng có thể ngủ thế, nếu như tài xế là người xấu làm sao bây giờ?"

Thân thể bị siết tới có chút đau, lời bên tai một chút cũng không ôn nhu, nụ cười trên mặt Hạ Bạch đã từ từ gia tăng, nhịn không được nghiêng đầu đụng đụng đầu anh, cũng đưa tay ôm lại anh, ngữ khí giương cao, vui vẻ hỏi, "Anh về lúc nào? Quay xong rồi? Lần này có thể ở bao lâu? Sao không báo tôi biết đi đón máy bay? Tâm cảnh giác của tôi không thấp như vậy, tài xế kia ở cùng tôi ba ngày, đã rất quen thuộc rồi."

Lưng eo bị người trong ngực dùng lực đạo ngang bằng ôm lại, thanh âm tràn ngập vui sướng kinh hỉ ở bên tai. Thần kinh căng thẳng của Địch Thu Hạc từ từ buông lỏng, hơi khom lưng chôn mặt ở trên bả vai đối phương, ngữ khí hơi hoãn xuống, "Quen thuộc cũng phải chú ý nhiều . . . . . . Sau này không được như vậy nữa." Kinh hỉ biến thành kinh sợ, kích thích như vậy lại tới vài lần, anh sợ mình sẽ nhịn không được khoá đối phương lại.

"Được, đảm bảo không có lần sau." Hạ Bạch thuận miệng đáp ứng, nụ cười trên mặt rực rỡ tới có chút ngu, lại đem vấn đề lúc trước hỏi lặp lại một lần, tay trấn an vỗ vỗ sống lưng đối phương.

[Đam Mỹ] Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng - Bất Hội Hạ KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ