Khi Yoongi cuối cùng cũng chịu lết vào, điều đầu tiên anh để ý thấy là cái nhíu mày lo lắng của Seokjin. Anh ấy đang ngồi sau bàn mình như mọi khi, kính đẩy cao trên sống mũi trong lúc lục soát tệp tài liệu dày với sự tập trung cao độ. Đó là cảnh tượng Yoongi đã quá quen thuộc sau bao năm làm việc dưới trướng Seokjin rồi, thế mà anh vẫn tò mò chẳng khác gì hồi đầu.
Yoongi thả mình xuống lớp nệm da mềm mại của chiếc ghế đối diện anh ấy. Ngần ấy chắc là đủ để kéo Seokjin khỏi bất cứ trạng thái ngơ ngẩn nào khiến anh bị mắc kẹt ở trong rồi – cơ mà, ngạc nhiên làm sao, vẫn chưa được. Seokjin đã không thèm ngẩng lên mà lại còn tiếp tục lật qua mớ giấy tờ ngồn ngộn trên bàn, quá bận rộn với thứ anh đang đọc. Nhìn gần như thế này, anh có thể thấy được độ mệt mỏi của Seokjin, vai anh ấy chùng xuống hơn bình thường, quầng mắt cũng thâm hơn nhiều. Yoongi bâng quơ tự hỏi liệu dạo này Seokjin có ngủ nghê tử tế nữa không.
Yoongi gõ ngón tay lên thành bàn Seokjin và, gần như ngay lập tức, âm thanh đó làm Seokjin ôm lấy ngực và nhảy dựng lên cả thước trên ghế mình. Yoongi lắc đầu; nếu không phải vì anh đang bị ảnh hưởng bởi múi giờ thì anh đã thấy vẻ bàng hoàng hiện rõ của Seokjin thật buồn cười rồi.
"Yoongi," Seokjin chào, chưa hết bất ngờ, như thể anh vừa mới nhận ra sự tồn tại của Yoongi trong văn phòng mình vậy. "Em đến từ lúc nào vậy?"
"Được vài phút rồi. Anh mải đọc quá, nên anh còn không nghe thấy tiếng em vào luôn." Yoongi nheo mắt. "Đấy có phải bản báo cáo nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta không?"
Trông biểu cảm Seokjin lập tức biến thành vẻ thành tựu nửa chừng ngay sau khi Yoongi kết thúc câu nói thật thú vị. "Không phải, nhưng nhiệm vụ trước em làm tốt lắm. Tụi anh phải ngồi nặn ra cái cớ hợp lý để che đậy mớ tổn hại đối với tài sản công cộng của em, cơ mà vẫn tốt lắm."
Yoongi nhăn mặt. Dám chắc thú vui châm ngòi nổ cho mọi thứ của nhóc Taehyung lây sang cả anh rồi. Dù nếu Yoongi được biện hộ, anh sẽ nói rằng mình kích hoạt phần lớn số bom chỉ vì muốn Jeongguk và tụi còn lại yên ổn chạy thoát mà không bị ai bám theo thôi.
"Tuy vậy, lý do anh gọi em đến không hẳn là vì bản báo cáo." Lông mày Yoongi liền khẽ nhướn lên khó hiểu. "Anh muốn em xem qua cái này." Seokjin đẩy tập tài liệu qua bàn cho anh, đặt nó ngay trước mặt.
"Nhiệm vụ mới hả anh?" Yoongi hỏi, vẫn còn bối rối. Chẳng phải anh ngại gì đâu, tất nhiên; đối với Yoongi thì bất cứ thứ gì giúp cho anh bận rộn đều là tốt hết. Song, điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng thông báo này quá đột ngột, nhất là khi mới chưa đầy một ngày kể từ lúc máy bay của anh hạ cánh xuống Seoul, và đáng lẽ ra anh sẽ không phải nhận nhiệm vụ mới ngay. Ai cũng biết rằng mọi đặc vụ được phép nghỉ tối thiểu ba hôm, và tối đa một tuần, thư giãn và thả lỏng trước khi quay lại làm việc – với nguyên do gì đấy về đảm bảo sức khoẻ tinh thần cùng khả năng phân tích tình huống cho mỗi cá nhân – và Yoongi còn chưa được nửa ngày.
"Hai năm trước, chúng ta nhận được thông tin về một chuỗi các hoạt động đáng nghi ở Bắc Hàn. Dĩ nhiên, sau khi cơ quan tình báo vào cuộc, chính phủ bên đó lập tức chuẩn bị vũ trang và bắt đầu gửi gián điệp," Seokjin nói. "Chúng ta có bắt được vài tên chuột nhắt, nhưng không ai trong số chúng chịu hé miệng. Mà nếu có thì cũng chẳng phải cái gì có ích. Nguyên một năm trôi qua và ta không tìm được một chứng cứ nào để xác minh rằng Bắc Hàn đang lên kế hoạch tấn công. Cuối cùng chiến dịch đâm phải ngõ cụt, bị huỷ bỏ và lãng quên."
BẠN ĐANG ĐỌC
『TRANS | YoonKook/KookGa』 ride out the storm with you
Fanfictionlàm anh trông trẻ cho một cậu điệp viên nằm vùng với kỹ năng đánh giá hiểm nguy tệ nhất trong lịch sử chắc chắn không hề nằm trong mô tả việc làm của yoongi. thế mà anh vẫn phải gánh trách nhiệm ấy hết phân nửa thời gian của mình. Tác giả: offthebea...