Chương 43: Ôm một cái

313 16 0
                                    


Biện Bạch Vũ nhăn nhăn mũi nhỏ đánh cái hắt xì, sau đó mới dùng giọng điệu ngái ngủ nũng nịu ôm cổ cậu:

"Appa, ôm."

Nhìn đến dáng vẻ đáng yêu này của con trai, Bạch Hiền hận không thể cắn cho một cái, đưa tay ra ôm lấy thằng bé rồi bế vào trong nhà vệ sinh bắt đầu đánh răng rửa mặt. Sau khi thay cho cục cưng một cái yếm jean xong, Bạch Hiền mới thu xếp thêm chút quần áo vào va li. Đứa nhỏ thấy cậu làm việc cũng mon men đi lại gấp quần áo của mình, chẳng khác gì một ông cụ non cả, cánh tay ngắn ngủn khó khăn lắm mới cuộn được đồ lại, sau đó đem đưa cho cậu. Bạch Hiền xoa đầu con trai, quăng qua một ánh mắt tán thưởng.

"Cục cưng giỏi lắm!"

"Appa, chúng ta sẽ đi du lịch sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn háo hức nhìn cậu, khiến Bạch Hiền có chút khó xử:

"Không phải, bảo bối, chúng ta chuyển đến nơi khác ở."

Biện Bạch Vũ gật gù đầu nhỏ, không nhõng nhẽo đòi ở lại đây, mà ánh mắt còn phát sáng hơn bởi vì được đến nhà mới. Tính tình chính là ngoan ngoãn như vậy, thật giống cậu khi còn bé. Bạch Hiền tự khen bản thân một phen, sau đó ôm con trai ra ăn sáng, sẵn tiện kéo va li ra đến cửa.

Cậu nhắn tin hẹn gặp Kim Chung Đại, nhưng anh lại có chút việc ở công ty nên không đến được, đành gọi điện thoại cho anh.

"Chung Đại, tôi có chuyện quan trọng muốn nói, anh không đến được cũng không sao."

[Có chuyện gì? Sao em lại gấp như vậy? Đợi anh một lát được không?]

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dễ nghe của Kim Chung Đại, khiến khóe mắt  Bạch Hiền cũng hơi cay. Cậu nên làm sao mới đúng? Cậu không muốn Kim Chung Đại bị tổn thương, càng
hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, nhưng cuối cùng con trai cậu vẫn quan trọng hơn anh ấy.

"Thời gian qua, rất cảm ơn anh."

[...]

Kim Chung Đại cảm giác được có gì đó không đúng lắm, nghe xong chỉ im lặng, chờ cậu tiếp tục tiếp lời.

"Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây, có được không?"

Bạch Hiền cắn môi, tựa đầu vào trên cửa nhìn ra khoảng sân nhỏ bên ngoài, ánh mắt không có tiêu cự.

[Ừ. Em có thể nói cho anh lí do không?]

Giọng của Kim Chung Đại nghe thật nhẹ, chỉ là cậu có thể cảm nhận được tâm tình của anh hiện giờ, có lẽ rất khó chịu, rất tuyệt vọng. Bạch Hiền không đành lòng khiến anh khổ sở, thành thật nói:

"Anh biết chuyện của tôi và Phác Xán Liệt, vậy ắt hẳn anh cũng biết cha của Bạch Vũ là ai, phải không? Hôm qua anh ta có đến tìm tôi."

Bạch Hiền nói đến đây lộ ra sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, khiến tim Kim Chung Đại như thắt lại.

[Anh có thể giúp em.]

"Không giúp được, Chung Đại, tôi biết Kim gia và Phác gia không thua kém gì nhau, nhưng Phác Xán Liệt chưa từng ký giấy ly hôn, trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ của anh ta. Hơn nữa, Tiểu
Vũ..."

[Longfic/chuyển ver][ChanBaek] Bạch Hiền, em chạy không thoát!.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ