Chương 25

416 5 0
                                    

  Để cho tôi và Tô Tín càng thêm bi thương, mẹ quyết định ở tạm nhà Tô Tín một thời gian......

Khi mẹ kéo vali hành lý khổng lồ vào trong nhà Tô Tín, hai chúng tôi rất im lặng, mẹ nghiêm trang nói: "Các con đừng có dùng ánh mắt này nhìn mẹ, mẹ cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của các con, mẹ chỉ muốn cắm dùi ở đây để gặp được mẹ của cậu ấy thôi."

Tôi và Tô Tín liếc mắt nhìn nhau, một người đi giúp mẹ xách hành lý, một người đi dọn dẹp phòng trống, mẹ gọi tôi lại: "Nguyệt Nguyệt, không cần dọn dẹp, mẹ ngủ chung phòng với con là được."

"Dạ." Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều liền đồng ý.

Vì vậy, cuộc sống bi thương của ba người bắt đầu.

Buổi chiều đầu tiên, tôi và Tô Tìn ngồi trên ghế sofa xem TV, lúc tôi cười quá trớn ngả người té vào trong ngực anh, Tô Tín liền ôm nhẹ tôi, vừa lấy một miếng trái cây đưa vào miệng tôi.

Mẹ tắm xong đi ra, mỉm cười nói: "Kỳ Nguyệt, lại cầm giúp mẹ cái khăn?"

Tôi nhìn Tô Tín, ý bảo anh đi cầm, anh cũng cực kỳ nghe lời, lập tức buông tôi ra đi tới cầm khăn.

Tô Tín đi vào phòng, mẹ đã đi nhanh toới ngồi xuống cạnh tôi, cắt trái cây.

Lúc Tô Tín đi ra, mẹ cười vô cùng từ ái, vỗ vỗ phía bên trái ghế sofa: "Tiểu Tô, con ngồi bên này."

Tô Tín nhìn bên phải mẹ là tôi, muốn đi tới chỗ tôi, bị tôi phe phẩy đầu quay trở về. Anh rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi qua ngồi bên cạnh mẹ.

Tình huống cuối cùng chính là như vậy, mẹ ngồi giữa hai người chúng tôi rất là vui vẻ, tôi ngồi bên phải mẹ cũng cười nói bình thường mà Tô Tín ngồi bên trái mẹ thì căm phẫn im lặng ngồi đó.....

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, sáng sớm Tô Tín đã kêu tôi dậy nói muốn đi siêu thị, tôi muốn ngủ nướng không để ý tới anh, một lát sau cảm thấy anh cúi xuống thủ thỉ thù thì bên tai tôi: "Thuận tiện đưa em về ký túc xá lấy bản ghi chép, em không muốn đi?"

Tôi giật mình ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh sảng khoái tinh thần, cảm giác hưng phấn từ trong đáy lòng tuôn trào ra.

"Dậy ngay! Em sẽ đi!"

Tôi rửa mặt xong thấy mẹ đi vào phòng, lạnh nhạt nhìn hai chúng tôi nói: "Tiểu Tô, bác đưa con đi."

Đầu tiên là Tô Tín nhăn nhó sau đó lại hòa hoãn: "Kỳ Nguyệt nói em ấy muốn đi."

"Nguyệt Nguyệt muốn đi cũng không được, cả ngày nó ở trong nhà, cái gì cũng không biết, chắc chắn không mua được đồ tốt. Hơn nữa khó khăn lắm Kỳ Nguyệt mới có ngày chủ nhật ngủ nướng, còn sớm thế này sao con còn kêu nó dậy, không phải con thích nó sao, sao lại làm như vậy?"

Giọng nói của mẹ vô cùng dõng dạc. Tô Tín không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi ra ngoài với mẹ.

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, mẹ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào ngăn cản Tô Tín và tôi gần gũi với nhau, tôi đây thật không chịu nổi, sắc mặt Tô Tín vẫn không thay đổi, cùng nhau phối hợp diễn trò với mẹ, nhìn hai người chiến tranh ngầm với nhau, tôi vui mừng không thể tả.

Thật ra thì từ nhỏ tới lớn tôi vẫn rất rõ ràng, mẹ là một người phụ nữ vô cùng phúc hắc.

Buổi tối một ngày nào đó, tôi xuống giường đi vệ sinh, ngáp ngắn ngáp dài, mê mang mở cửa phòng vệ sinh, còn chưa ngáp xong đã bị ai đó kéo vào trong ngực, tôi bị hù dọa tính la lên đôi môi đã bị ai đó cắn.

Trong bóng tối, nhịp tim tôi như đang đánh trống.

Tô Tín chống đỡ tôi ở phía sau cửa, nụ hôn mang theo một ít trừng phạt cắn mút, tôi đau ưm ra tiếng, anh ngẩn ra càng mãnh liệt cậy mở hàm răng tôi, đầu lưỡi anh tìm kiếm đầu lưỡi tôi, quấn lấy nó cùng nhau triền miên, anh dùng lực mút lấy giống như thưởng thức một cái gì đó ngon ngọt.

Đầu tôi bắt đầu ong ong, muốn phản kháng, thân thể không ngừng sai bảo. Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, bàn tay ôm ngang eo càng ngày càng chặt, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ anh nóng lên, làm trái tim tôi run rẩy theo.

Ý thức dần dần tan rã, anh chợt buông tôi ra, tôi dựa vào cửa mở miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn anh.

Lông minh anh thật dài, trong mắt tràn đầy lửa tình, ham muốn mãnh liệt.

Lòng tôi chấn động, anh đưa tay ra kéo tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Anh rất nhớ em."

Tôi cũng vậy, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó cho anh ôm.

Ở trong đêm khuya, cảm giác này rất yên tĩnh, cũng rất êm đẹp.

Đột nhiên tiếng "cốc cốc" vang lên, sau đó là giọng nói của mẹ già: "Bên trong có người không?"

Tôi vội vàng đẩy Tô Tín ra: "Mẹ, con ở bên trong."

"Ở trong đó làm gì đấy?"

Tôi thuận miệng đáp: "== ỉa."

"À, mẹ ở ngoài chờ con, con nhanh một chút."

"Dạ, biết."

Tôi nháy nháy mắt với Tô Tín, hai người cùng nhau mở cửa ra ngoài, mẹ cũng không kinh ngạc, vẻ mặt như đã hiểu rất rõ, mặc dù không nên nói mẹ mình như vậy, nhưng không thể không nói, vẻ mặt lúc ấy của mẹ rất đáng đánh đòn.

Mẹ cố tình kinh ngạc hỏi: "Sao tiểu Tô cũng ở bên trong?"

Tô Tín bình tĩnh trả lời: "Là con rất thích con gái bác, nên cô ấy đi vệ sinh con cũng phải canh chừng."

"Phụt ――" tôi nhịn khôngg được phun nước miếng.

Mẹ gật đầu nói: "Này tránh ra một bên, hai người các ngươi cản trở mẹ đấy, hại mẹ nhịn lâu rồi,"

Mẹ còn thần bí nháy mắt mấy cái với tôi, mặt tôi lập tức nóng lên.

Tôi cúi đầu về phòng == một lát sau, mẹ trở lại, nằm xuống bên cạnh tôi.

"Thằng bé tiểu Tô thật không tệ." Trên mặt mẹ nở nụ cười.

"Không tệ?"

"Lần trước mẹ cùng nó đi siêu thị mua đồ, con thích ăn cái gì nó đều biết, chủ động đẩy xe đi, lúc về cũng không cho mẹ xách đồ."

"À........." tôi thấp giọng à ừ, trong ngực lan ra dòng suối ấm áp.

"Nguyệt Nguyệt." Mẹ cầm tay tôi nói: "Nhìn rõ trái tim của mình, nếu thật là thích thì đừng bỏ qua, nắm lấy thật chặt."

Mẹ không chờ tôi trả lời, cười nói tiếp: "Dĩ nhiên, thằng bé so với ba con vẫn còn kém xa."

Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi, tôi nhìn gương mặt mẹ được bao trùm bởi ánh đèn ngủ màu vàng rất ôn hòa. Trong lúc bất chợt, tôi cảm thấy hai mẹ con chúng tôi thật giống nhau, hạnh phúc không cần gì nhiều.

Sáng sớm hôm sau, mẹ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, tôi kéo tay mẹ.

"Mẹ đi sớm vậy?"

"Phải đi thôi." Mẹ liếc Tô Tín cười nói: "Không đi nữa thì tiểu Tô sẽ hận mẹ."

"............."

"Được rồi, đi thôi." Mẹ giơ tay xoa đầu tôi: "Con gái ngoan, mẹ đi nhá."

Mẹ chuẩn bị mở cửa thì cửa lại tự mở ra, bác gái Hạ đứng bên ngoài, nhìn ba chúng tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mẹ tôi, vẻ mặt mừng rỡ lại chuyển sang bi ai.
"Dư Cẩn! Sao bà lại ở đây?" Bác Hạ kêu lên.

●●●●●●

Thì ra, bác gái Hạ và mẹ là bạn đại học và bạn cùng phòng và cũng là chị em tốt của nhau.

Thì ra, hai người ở tuổi thiếu nữ sanh tươi cùng thích một người con trai dịu dàng tên Kỳ Liên Sơn, chỉ là người con trai lựa chọn ở bên mẹ tôi.

Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn, sau khi biết hết chân tướng, tôi có một loại cảm giác sung sướng rất cẩu huyết. Tôi nhìn thẳng vào mắt Tô Tín, trao đổi cảm giác với nhau. Thần sắc của anh cho tôi biết, anh cũng có cảm nhận y chang như tôi.

Sắc mặt mẹ vô cùng nghiêm túc, cầm tách trà không nhúc nhích.

Ngược lại bác gái Hạ lại vô cùng hả hê, cười không ngừng: "Aiyo, thì ra Kỳ Nguyệt là con của bà, khó trách lần đầu tiên tôi gặp con bé lại có cảm giác quen thuộc, năm đó nhường Kỳ Liên Sơn cho bà, bây giờ báo ứng tới rồi, lăn lộn bên ngoài sớm muộn gì cũng phải trả, a ha ha ha ha."

Mẹ tôi hớp ngụm trà, trầm giọng nói: "Cũng may là con trai bà không thừa kế tính tình của bà, bằng không cho dù nói cái gì tôi cũng không cho cậu ta có quan hệ với Nguyệt Nguyệt."

Bác gái Hạ cười to lại nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ Liên Sơn như thế nào rồi?"

Mẹ tôi nhíu mày: "Liên Sơn là để cho bà gọi?"

Bác gái Hạ đổi lời: "Kỳ Liên Sơn học trưởng bây giờ như thế nào?"

"Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn."

"Người đàn ông như vậy mà để cho bà chà đạp."

"Chà đạp? Đó là do ông ấy lựa chọn, chính miệng ông ấy nói ông ấy thích cảm giác ở chung với tôi mà."

"Về sau cho Kỳ Nguyệt đến ở nhà chúng tôi đi, tôi nhìn con bé thì có hoài niệm tốt."

"Cái người này, tôi không muốn đấy, cả ngày nhìn con gái tôi thì tưởng nhớ đến chồng tôi, bà cũng thật là bỉ ối đấy Hạ Mộng Phồng."

"Dư Cẩn! Đã nhiều năm rồi, sao bà vẫn còn gây sự như vậy!"

"Bà cũng không thắng nổi tôi." Mẹ đứng dậy, cầm hành lý nhìn tôi cao giọng nói: "Ba con hai ngày nay vẫn gọi điện hỏi mẹ khi nào thì về, nói mẹ một mình bên ngoài không an tâm, Nguyệt Nguyệt à con cũng mau về kỳ túc xá đi, dựa vào đàn ông nhiều quá cũng không tốt, con nói đúng không."

Sắc mặt bác gái Hạ trắng bệch, muốn nói cái gì đó nhưng sau cùng vẫn là giận quá hóa cười, cười như một đứa bé nói: "Dư Cẩn, tôi vẫn chưa từng thích bà, xem ra bây giờ cũng vẫn như cũ."

"Tôi cũng thế." Mẹ tôi cũng cười vui vẻ.

Tôi thấp giọng ho hai tiếng cắt đứt tình thâm của hai người, hỏi ra câu mà tôi vẫn thắc mắc nãy giờ: "Mẹ, không phải là mẹ luôn sùng bái bác Hạ sao?"

"Đó là mẹ che giấu bên trong, mẹ muốn xem con trai của Hạ Mộng Phồn rốt cuộc là cái dạng gì."

"Như thế nào?" Bác gái Hạ nhướng mắt lên hỏi.

"Chắc là do kiếp trước bà tích nhiều đức nên sinh ra được một đứa con trai tốt như vậy."

"Dư Cẩn, vậy ý của bà là tôi không thể tích đức?" Bác gái hạ đã bạo phát rồi, tôi ra hiệu cho Tô Tín đi trấn an mẹ anh, còn tôi thì kéo mẹ ra cửa.

"Nguyệt Nguyệt, nhớ những lời tối qua mẹ nói với con."

Dọc đường đi mẹ nhắc lại những gì đã nói. Tôi chỉ gật đầu đồng ý.

Mẹ hài lòng cười nói: "Nguyệt Nguyệt à, con quá may mắn, nếu cứ như vậy mà phát triển không có gì thay đổi thì mẹ khẳng định con đã tìm được một người chồng tốt và con là một người vợ tốt nhất."

"Tại sao? Con thấy mẹ và bác Hạ gây nhau rất căng mà?"

"Nhưng vẫn là bạn bè tốt." Mẹ không hề do dự, đôi mắt mẹ phát ra tia sáng.

Tôi lập tức tới Tân Hân, nghĩ đến Lâm Tĩnh, nói không chừng chúng tôi những người bạn sau này sẽ già đi, vẫn cò thể châm chọc nhau, công kích nhau, cố ý không coi đối phương là quan trọng, nhưng ở trong lòng vẫn nằm ở vị trí quan trọng.  

GIÁO SƯ QUÁ DÙNG SỨC - MÃ GIÁP NÃI PHÙ VÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ