THUYẾT ĐỊA TÂM

782 25 0
                                    

"I'd climb every mountain And swim every ocean
Just to be with you
And fix what I've broken 'cause I need you to see That you are the reason " (*)
--------------------------------------------------------------------------- -------------------------------------------
Seongwoo không cố ý nhưng vô tình lại chọn đúng một phòng nhìn ra có thể thấy một ngọn núi xanh mờ mờ. Bãi đất sau bệnh viện còn chưa xây dựng, tháng mười hai không khí lạnh lẽo làm mọi thứ xám thẫm đi. Lại một năm nữa sắp trôi qua, những hành lang khoa phòng bắt đầu trang trí Giáng Sinh. Seongwoo chưa thể rời bệnh viện. Một phần vì Daniel cũng chưa đi khỏi, còn phần khác, anh biết mình sẽ tự giết chết chính mình nếu như cứ để bệnh tâm lý kéo dài.
Mùa đông năm nay thật sự khắc nghiệt hơn năm ngoái rất nhiều. Gió lạnh từ áp cao ùa về đột ngột, đêm hôm trước vẫn còn se lạnh mà sáng hôm sau mọi người đã phải co ro. Seongwoo tự nguyện tiếp nhận điều trị nhưng vẫn không thể cải thiện được gì nhiều. Thuốc an thần và bác sĩ tâm lý cũng không thể làm cho anh trở về là Ong Seongwoo như ngày trước.
Jisoo có vào thăm Seongwoo một lần. Sau khi những ngày hỗn loạn vì Daniel bị tai nạn tạm qua đi, Seongwoo về nhà của Jisoo xin lỗi. Anh quỳ trước sân nhà bố mẹ cô một buổi chiều tơid khi Jisoo cũng đến, cô kéo anh đứng dậy nhưng anh vẫn chỉ nhìn vào trong nhà. Ông bà Kim không ló mặt ra, cũng không hề trách móc. Jisoo ngồi xuống ngang tầm Seongwoo, cô nhìn anh rồi cười nhạt.
"Ong Seongwoo, anh không xin lỗi em sao?"
Seongwoo không biết nói gì. Một lời xin lỗi chẳng bao giờ là đủ, bỏ một người con gái ở lại lễ đường một mình sẽ làm cho người đó đau suốt cả đời. Jisoo bứt một ngọn cỏ dưới chân mình, cô nhớ lại ngày hôm đó. Một chút cũng không muốn nhớ, nhưng rõ ràng sẽ không bao giờ có thể quên. Không bao giờ quên bởi vì Jisoo mới chính là người đầu tiên chạy khỏi lễ đường.
Buổi sáng hôm đó, Jisoo được nghỉ nhưng vẫn ghé lên công ty. Từ sảnh chính của MI lên tới phòng thư kí, cô ngập trong những lời chúc mừng của đồng nghiệp, hoặc là cả chúc mừng lẫn cùng ghen tị, Jisoo không mấy quan tâm. Kì lạ là càng gần đến ngày lễ đính hôn, cô càng thấy bất an. Liệu cuộc sống sau này với Seongwoo sẽ như thế nào? Có rất nhiều người sau khi kết hôn mới thật sự yêu nhau, Seongwoo là người biết bỏ nặng tìm nhẹ, có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn đến người khác sau khi hai người cùng nhau ở chung một nhà. Ở phòng thư kí thật lâu cũng không có việc làm, Jisoo đi vào phòng Seongwoo dọn dẹp. Seongwoo là người rất quy củ ngăn nắp, căn phòng của anh đôi khi chỉnh chu giống như không có người làm. Jisoo nhìn quanh phòng, tắt cây đèn đọc sách chân cao ở cạnh chiếc ghế bành trong góc phòng rồi cúi xuống cầm lấy sọt rác mang ra ngoài. Trong sọt rác chỉ có vài tờ giấy vo tròn và mấy mẩu giấy mô hình đủ cỡ, Jisoo đi tới thùng rác lớn rồi dừng lại khi ghé miệng sọt rác vào thùng.
Seongwoo không bao giờ vo tròn giấy rồi vứt đi. Nghe giải thích thì rất buồn cười nhưng vô cùng hợp lý, anh nói rằng để giấy phẳng sẽ ít tốn thể tích sọt rác hơn là giấy tròn, và thời gian để vo một tờ giấy anh có thể dùng làm những việc khác.
Rất lâu sau này, Kim Jisoo thỉnh thoảng vẫn tự hỏi không biết việc mình quá hiểu Seongwoo là tốt hay là xấu. Ít nhất là trong ngày đó, khi cô tò mò nhặt một tờ giấy vo tròn ra rồi vuốt phẳng. Cô đọc một tờ, rồi lại lấy ra thêm một tờ nữa. Đọc xong tất cả, Jisoo ôm cả sọt rác và mấy tờ giấy quay về văn phòng của Seongwoo. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành trong góc phòng rồi im lặng hồi lâu, sau đó nhàm chán đưa tay bật cây đèn chân cao cô vừa tắt. Có lẽ Seongwoo trong ngày nhận được mấy tờ giấy này cũng hành động y như cô, anh sẽ để nguyên cặp kính trên mắt mình, cầm bút chì giữa mấy ngón tay rồi tới ghế ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
Mấy tờ giấy đó là kết luận điều tra của cảnh sát. Kết luận được gửi tới chỉ hai ngày trước, bên trong chỉ rõ ra rằng trách nhiệm thuộc về bộ phận xây dựng của MI và thư kí Kim Jisoo. Về phía Kang Daniel, Jisoo không biết rằng mình nên cười hay nên khóc, tên của Kang Daniel được gắn liền với từ "người bị hại."
Và ở mục nhân chứng cho bị hại, cô đọc được Ong Seongwoo đã cung cấp lời khai rằng Kim Jisoo nói dối về quá trình xảy ra tai nạn trong cuộc điều tra sơ bộ ngay ngày hôm sau . Một dòng ngắn ngủi không hề có giải thích gì thêm lại làm cho Jisoo suy nghĩ rất nhiều.
Ong Seongwoo biết rằng cô nói dối hại Kang Daniel hỏng cả hai bàn tay mà vẫn kiên nhẫn chăm sóc cô hai tháng liền trong bệnh viện, vẫn cười với Jisoo và bố mẹ cô, anh không hề nói với cô một lời. Những chuyện đó rõ ràng không chứng tỏ rằng Ong Seongwoo tin tưởng hay yêu thương gì Jisoo, mà là minh chứng rõ nhất cho việc Seongwoo không hề có lấy một tia suy nghĩ rằng Jisoo là người tốt. Cảm giác hổ thẹn và nhục nhã hiện lên cùng lúc trong lòng Jisoo. Vậy mà cô tưởng rằng mình đã chiến thắng Kang Daniel trong trò chơi tung đồng xu niềm tin sấp ngửa.
Từ trước đến giờ Jisoo không dám nghĩ tới chuyện Seongwoo yêu cô hay không yêu cô vì sự thật đã rành rành ra đó, nhưng Jisoo vẫn luôn bám víu vào một mảnh phao cứu sinh duy nhất rằng Seongwoo tin tưởng cô. Khi hai người về chung một nhà, con đường sau này dài hay ngắn đều do niềm tin chứ không phải tình yêu quyết định. Giống như Kang Daniel và Ong Seongwoo của ngày trước, chẳng phải khi đó vẫn là yêu nhau đến mức chuẩn bị cầu

hôn sao? Vậy mà cuối cùng vì Ong Seongwoo không tin tưởng Kang Daniel, quãng đường chung nhau của bọn họ đột ngột bị cắt đứt. Đến tình yêu tưởng như vững bền nhất trên đời lại không vượt qua được thử thách của lòng tin tưởng, vậy Jisoo, cô không được yêu cũng không được tin, cô lấy gì làm phao cứu sinh cho mình?
Jisoo quay trở về nhà, cô vẫn đi trong tiếng chúc mừng của mọi người và nụ cười sân khấu quen thuộc nhưng trong lòng lại hoàn toàn trống rỗng. Ong Seongwoo không hề tin cô mà vẫn ở trước mặt đóng kịch với cô, vậy thì những ngày tháng sau này bọn họ sống cùng nhau để làm gì? Tình yêu không có, niềm tin không có, chỉ có duy nhất sự ngu ngốc lì lợm bất chấp tất cả của Kim Jisoo sống cùng với tiền bạc vật chất và thân xác Ong Seongwoo. Rồi sau này mỗi ngày thức dậy nhìn thấy nhau sẽ thế nào? Sống sượng xa cách hay là cười với nhau bằng những nụ cười sân khấu?
Jisoo về đến nhà ăn một bữa cơm, nhìn bố mẹ chăm chút lễ phục cho nhau rồi sau đó cô bị giục đi tới tòa nhà Empire để chuẩn bị. Jisoo bước ra khỏi nhà rồi quay đầu nhìn lại. Mẹ cô đang thắt sẵn cà vạt cho bố, Jisoo không khỏi nghĩ đến chính mình sau này. Chắc hẳn Seongwoo sẽ mỉm cười để yên cho Jisoo sửa cà vạt cho mình mỗi sáng, khung cảnh đó đáng lẽ sẽ rất bình yên, không hiểu sao Jisoo lại thấy trong lồng ngực khó chịu. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, lý trí nói cho cô nghe rằng điều cô muốn sẽ quan trọng hơn thứ cô cần.
Không thấy mình có thể gắng gượng được nữa, Jisoo chọn bỏ đi trước. Vẫn là nên giữ lấy danh dự cho bản thân mình.
Jisoo chọn bỏ đi trước, nhưng không ngờ rằng đến Kang Daniel vẫn đi một bước trước cô. Định vớt vát cho mình một chút danh dự, cuối cùng trong mắt mọi người thì Jisoo vẫn chỉ là cô dâu đáng thương bị bỏ lại lễ đường.
--
Seongwoo vẫn còn nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, Jisoo lặng lẽ ngồi xuống cùng anh rồi nói:
"Em hỏi anh một chuyện được không?"
Seongwoo không nói gì, Jisoo biết anh đang chờ câu hỏi của mình. "Vì sao anh biết em nói dối?"
"Em hỏi lần nào?"
Jisoo sững người. Cô bấm móng tay vào sâu trong lòng bàn tay mình để bình tĩnh lại. Seongwoo hỏi lại câu đó đồng nghĩa với việc anh biết Jisoo nói dối hơn một lần.
"Vụ tai nạn ba tháng trước."
Seongwoo không chắc rằng nói điều gì thì Jisoo sẽ bớt buồn hơn, rằng ngay từ đầu Seongwoo đã tin tưởng Daniel hay rằng là hôm đó Daniel đã nổi hứng để lại cà phê trên bàn cho anh trước khi rời khỏi. Sau cùng, anh rũ mi mắt xuống rồi khẽ nói:
"Hôm đó, Daniel vào văn phòng anh có để lại một cốc cà phê."

| Re-up| HÀNH TINH ĐI LẠC - ĐÊM MƯANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ