Chương 20

3.5K 194 14
                                    

Sáng hôm sau, giờ dần. Diêm Hạ Vu mơ màng thức dậy, cảm nhận phía sau không còn hơi ấm, vô thức đưa thủ thăm dò, phía sau chỉ là một khoảng trống, người kia đã thức dậy? Chống đỡ thân thể ngồi dậy, Diêm Hạ Vu kéo cao mền bông chắn ngang ngực, đưa tay dụi mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người kia hướng nàng bước đến.

Tiểu Bạch đến bên giường, cánh tay dụng lực đem nữ nhân trên giường bế lên, vòng ra sau bình phong, đi vào mộc dũng. Cẩn thận thả nữ nhân vào trong nước, hướng thủ lấy đến khăn vắt trên thành, đem nước nóng áp lên Diêm Hạ Vu thân thể.

Diêm Hạ Vu từ nhận thức mình bị nhấc lên, ý thức đều tỉnh không ít, tự thức ôm lấy cổ người kia. Con người này rốt cuộc thức dậy khi nào? Thời điểm nàng thức dậy đã có đến nước nóng cho nàng rửa thân thể. Lúc đi ngang qua bàn lớn nàng đều nhìn được, trên bàn lớn sớm đã có thức ăn, điểm tâm cùng trà. Thức sớm như vậy? không phải là một canh giờ trước đi? Diêm Hạ Vu ở trong mộc dũng ngẩng đầu nhìn người phía trên, ngọc thủ toan nắm lấy tay trái của người kia, ở trong làn nước vuốt ve.

"Thức ăn đã đem lên được một lúc, còn không dùng sẽ nguội. Nàng vẫn đừng nên nháo." Tiểu Bạch dùng khăn thấm nước lau qua cánh tay nữ nhân, lên tiếng nhắc nhở.

Diêm Hạ Vu sau nghe người kia nói, liền không nháo, chỉ im lặng tiếp tục nắm tay người kia. Tiểu Bạch song giúp nàng lau mặt, nàng vừa thức, hai mắt vẫn còn đỏ, còn đọng một ít lệ châu, nhưng cơ bản không thấy dấu hiệu bị sưng, như vậy là tốt. Da mặt đều căng mịn không ít, thật mịn như bột trân châu. Môi vẫn là đỏ hơn lúc trước, tựa loại quả ngọt, bên trong đều chưa đầy mật. Lần nào cũng vậy, đều sau khi ân ái, nàng chỉ có tăng thêm một bậc mỹ lệ, không có mệt mỏi dấu hiệu. Tiểu Bạch vẫn không thể biết, nàng còn có thể như thế nào phi thường xinh đẹp.

Tiểu Bạch đem nàng bế khỏi mộc dũng, giúp nàng mặc vào kiện y phục, song đem nàng đến bên bàn lớn tọa. Tiểu Bạch rót bôi trà, trước hướng nàng đẩy qua, sau mới tự bản thân rót trà. Nâng lên đũa, ở đĩa trước mặt gấp khối thịt thả vào chén của nàng, liền bản thân gấp đến cọng cải cho vào miệng.

"Nàng khi nào đã thức dậy?" Diêm Hạ Vu ở khối thịt cắn một miếng, nhấp thêm ngụm trà, hướng Tiểu Bạch hỏi.

"Không lâu, nửa canh giờ trước." Tiểu Bạch bỏ vào miệng khối điểm tâm, chậm rãi nói.

"là thật?" Diêm Hạ Vu chau mày, nghi ngờ.

Tiểu Bạch không trả lời, nghiêng đầu nhìn đến Diêm Hạ Vu.

"Chỉ muốn biết nàng có phải thức thật sớm, đã có thể chuẩn bị hảo thật nhiều thứ." Diêm Hạ Vu mỉm cười.

"Nàng đã biết." Tiểu Bạch lại lấy đến khối cao, thả vào chén của Diêm Hạ Vu.

"Không có điều gì cần hướng bản vương nói?" Diêm Hạ Vu cười, ý tứ thăm dò rõ ràng.

"Có điều gì cần hướng nàng nói? Ta có phạm phải điều gì?" Tiểu Bạch đại não đột nhiên mờ mịch, mình đã làm sai điều gì?

"Nàng tối qua nữ nhân hương thơm lưu trên thân thể từ đâu có? Hửm?" Diêm Hạ Vu ngọc thủ đỡ lấy cằm, ánh mắt giảo hoạt nhìn Tiểu Bạch.

[BHTT - NP] Kinh Hồng Vũ/惊红舞 - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ