Sau nhiều lần bị trách cứ và xua đuổi vì cứ đeo bám Minghao, Jun vẫn nhất quyết không từ bỏ. Anh vẫn tự nhẩm với bản thân rằng anh sắp làm được rồi, chỉ cần cố gắng kiên trì thêm một chút nữa thôi.
Cứ mỗi buổi chiều hết tiết dạy thì Jun lại ghé sang phòng làm việc của Minghao, mỗi lần đi là một lần mua đồ ăn. Hôm thì bánh gạo cay, hôm thì vài món ăn vặt của Trung Quốc, hôm thì một ly trà sữa, hôm thì chơi hẳn vài món sang sang. Minghao dạo đầu không quen, thấy anh đến là đá đít về, nhưng đồ ăn thì vẫn lấy, chẳng hiểu sao bản thân lại độc ác như vậy. Rồi sau nhiều lần mặt dày của Jun, Minghao cũng chấp nhận để anh ở lại ngồi chơi, đôi phần vì thấy cũng hơi buồn chán.
Tên Jun nói nhiều tợn, vừa nói vừa cười mặc dù chả ai đáp lại anh. Lâu lâu lại dở chứng, quay sang nhìn Minghao đắm đuối rồi nói mấy câu mà nghe đến sởn cả gai ốc lên như:
“Minghao của anh ơi!”
“Bảo bối dễ thương ơi!”
“Em nhìn máy tính hoài vậy, nhìn anh nè!”
Mấy lần như vậy, Minghao riết cũng chai mặt. Cậu chỉ khẽ lườm anh rồi quay trở lại công việc, mặc kệ việc khuôn mặt mình đang đỏ ửng lên.
Cả buổi chiều nói vẫn chưa đủ, đến tối về nhà lại ầm ĩ nhắn tin tiếp. Jun cứ nhắn mặc dù đáp lại anh chỉ là vài ba câu ngắn củn của Minghao, anh kể đủ chuyện trên đời. Kể từ hôm nay sáng dậy nhìn vào gương thấy bản thân có một cục mụn mới, rồi chiều đi dạy mấy đứa nhóc xem tụi nó học hành chán đời ra sao, kể đến hôm nay anh còn thấy anh Jisoo cứ ngồi ngu ngơ cười một mình. Minghao đôi khi tự hỏi cái tên này lấy đâu ra lắm chuyện để mà kể thế không biết. Nhiều lúc điên tiết khó ở với đời, Minghao thẳng tay chặn tin nhắn anh nhưng rồi cũng được vài bữa lại bỏ chặn, cứ như một thói quen.
Có vài lần, Minghao chỉ thấy Jun đến đưa đồ ăn rồi đi về, chẳng thèm ở lại chơi. Và sau đó mất tích hẳn mấy hôm, không đến chơi, không nhắn tin, không điện thoại, không có gì cả. Những lúc này, Minghao thường cảm thấy bồn chồn, lo lắng, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Cậu mới chủ động nhắn tin với anh và thở phào khi nhận được tin nhắn trả lời, anh chỉ nói là anh hơi bận.
Minghao thừa biết anh nói dối, mọi khi bận đến cỡ nào anh cũng sẽ dành một ít thời gian để ghé thăm cậu hay ít nhất là nhắn vài cái tin. Cậu lại chẳng dám hỏi chuyện gì, chỉ đơn giản là không dám. Nhưng cũng được cỡ một tuần là Jun trở lại với bộ dạng vui tươi hớn hở thường thấy.
Minghao nhận ra, từ bao giờ, cậu lại trông mong và lo cho Jun đến thế?
Nhưng dạo này, Jun không đến nữa. Minghao tưởng cũng chỉ như mọi khi rồi lại thôi, nhưng không. Jun đã không ghé thăm cậu được hơn ba tuần rồi. Minghao nhắn tin hỏi thì cũng chỉ nói vài ba câu rồi thôi, không hứa hẹn gì sẽ đến chơi với cậu. Minghao có ghé quán của anh Jisoo để hỏi, nhưng anh chỉ nói là Jun bình thường, không có gì cả. Cậu biết chắc chắn anh cũng đang nói dối, dựa vào ánh mắt mà Jisoo nhìn cậu, nó không có vẻ gì là bình thường cả.
Hết chịu nổi. Minghao đi đến trường đại học Jun dạy, vào thẳng Khoa Tiếng Trung mà ngồi đợi. Tiếng chuông chói tai vang lên, Minghao đứng dậy ngóc đầu nhìn ra phía xa xa. Cậu thấy một người nam tóc trắng đang cắm cúi nhìn điện thoại đi về phía ngược lại liền chạy đến. Không nói không rằng mà bắt lấy cổ tay Jun, kéo anh đi.
![](https://img.wattpad.com/cover/172832152-288-k247947.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic SEVENTEEN] EYES.
Fanfic*Title: EYES. *Author: Cà Phê. *Disclaimer: Không ai thuộc về tôi và tôi viết truyện với mục đích phi lợi nhuận. *Rating: G. *Pairings: Cheolhan, Seoksoo, Meanie, Soonhoon, Junhao, Verkwan. *Summary: "Tiên Nhãn thì sao? Thì tôi càng yêu cậu chứ sao...