Chương 29 : Minh chủ

3.7K 199 2
                                    

Hoa Diệc Khê tuy nói như vậy, nhưng đối với Lạc Thủy môn, y không có sát ý, bởi vì Lạc Thủy môn cũng không thương tổn đến Tiêu Lạc Ngọc. Kéo Tiêu Lạc Ngọc ngồi xuống, từ trong ngực xuất ra bình dược đổ ra một viên đan dược uy hắn ăn, lại xem mạch cho hắn. Những người khác cũng từng người ngồi xuống nghỉ ngơi, khôi phục nội lực.

Tiêu Lạc Ngọc không thể so võ, mọi người lập tức mất đi mục tiêu. Bất quá luận võ vẫn phải duy trì, thời điểm lần thứ hai bắt đầu, rõ ràng đó có thể thấy được mười ba người kia có chút lực bất tòng tâm.

Không phải không thể đánh, mà là không biết cùng ai đánh mới đúng. Thực nhanh Bang chủ Cái Bang Lý Thú đã bị đánh hạ lôi đài. Vừa rồi khi cùng công kích Tiêu Lạc Ngọc không tồi, nhưng Tiêu Lạc Ngọc rời đi, người còn lại chỉ có hắn cùng Đao khách tán không có cửa với người trên đài, cho nên hắn thực nhanh đã bị đánh xuống.

Khi Lý Thú rơi xuống, vừa lúc ngã xuống nơi cách mọi người Tiêu gia bảo nghỉ ngơi không xa, Tiêu Vân nhìn nhìn hắn, không đi đỡ, ngược lại Tiêu Trì, cũng chính là thủ lĩnh hộ vệ Tiêu gia bảo đương nhiệm đỡ hắn đứng lên.

"Đa tạ." Nhìn thấy là người Tiêu gia bảo, Lý Thú có chút xấu hổ, Tiêu Lạc Ngọc không để ý đến hắn, một vài môn nhân Cái Bang chạy tới, nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Lý Thú công kích người Hoa các bọn họ đều thấy, lúc này tự nhiên cũng không dễ nói gì, đành phải gật đầu chào rồi đỡ Lý Thú rời đi.

Lại một lát sau, Đao khách tán cũng bị đánh bay khỏi lôi đài, bất quá rõ ràng nhìn ra thương thế của hắn không nghiệm trọng, thay vì nói bị đánh bay ra, không bằng nói là tự hắn nương một chưởng kẻ khác phản chấn bay ra. Hẳn là tự biết vô vọng, cho nên cũng không muốn hao phí nội lực. Phượng Nhan cùng Thẩm Khanh cũng lập tức phi thân hạ lôi đài.

Tại nơi đây, Phượng Nhan vẫn rất tự biết mình, hiểu mình không có khả năng trở thành minh chủ võ lâm, cho nên cũng không tranh đoạt, nàng xuống dưới, Thẩm Khanh tất nhiên cũng theo xuống. So với kẻ khác, Thẩm Khanh thương tích có chút nặng, Tử Lạc không có khả năng thủ hạ lưu tình, mà vừa rồi che chở Phượng Nhan, hắn cũng bị thương không nhẹ. Một hồi liền ngất xỉu, sau đó được người Thẩm gia nâng đi.

Hai trưởng lão của Linh Lung các cũng song song trọng thương, không thể tiếp tục đấu. Số người còn lại càng lúc càng giảm, đều ào ào bị thương rời đi. Có thể nói trước lợi ích thật lớn cùng ngai vàng minh chủ, đồng minh nháy mắt đã bị tan rã. Đến cuối cùng chỉ còn lại Chu Vân cùng Thiết sa môn Môn chủ.

Hai người kia môn phái thế lực cũng không thua kém nhau nhiều lắm, tự thân thực lực cũng sàn sàn như nhau, ước chừng đánh mấy trăm hiệp, đều không phân thắng bại.

Đang lúc hai người đánh khó phân thắng bại, Chu Vân chỉ cảm thấy trong tim đau xót, rồi sau đó tốc độ xuất chưởng chậm lại, rồi mắt mở trừng trừng nhìn Thiết sa môn Môn chủ đánh bay mình ra khỏi đài.

Thời điểm bị đánh bay, Chu Vân trong đầu nghĩ chính là, có lẽ mình thật không có mệnh làm minh chủ, mắt thấy một bước cuối cùng, cũng là sắp thành lại bại.

Đánh bay Chu Vân, Thiết sa môn Môn chủ nhất thời còn có chút ngốc lăng, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng. Hắn giơ hai tay lên, "Ta thắng."

"Minh chủ, minh chủ... minh chủ..." Thiết sa môn Môn chúng cũng kịp phản ứng, lập tức cao giọng reo hò. Dựa theo quy định, Thiết sa môn Môn chủ đúng là minh chủ võ lâm mới. Là một người trên giang hồ, hắn đây chính là đạt tới đỉnh cao.

Có người khởi xướng, sẽ có kẻ hò hét theo, thực nhanh tiếng reo hò truyền khắp toàn bộ sân luận võ, ngay cả xa xa trong thành Tô Châu cũng có thể nghe được tiếng bọn họ ầm ĩ.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn mọi người hô vang, nhưng trong lòng hắn thực trầm trọng. Tuy rằng đời này rất nhiều thứ cải biến, nhưng quỹ đạo vẫn không chếch đi.

Hổ bang cùng Linh Lung các xuống dốc, Thiết sa môn cùng Tiêu gia bảo đích xác vững vàng trội lên, đều hướng về con đường năm đó. Hắn quay đầu, nhìn Hoa Diệc Khê đang chuyên tâm xem xét vết thương của mình.

Chẳng lẽ cả đời này, hắn cũng phải mất đi người này sao?

Không, tuyệt đối không có khả năng, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không buông tay người này —

Trận luận võ này, ngay từ khi khởi đầu, tuy rằng giữa chừng có nhiều sự tình khiến người cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nhưng tân minh chủ này vẫn chiếm được rất nhiều công nhận.

Chờ mọi người hoan hô qua đi, Thiết sa môn Môn chủ – Trọng Trầm Mặc phất tay ý bảo mọi người an tĩnh lại. "Trọng mỗ bất tài, may mắn ngồi trên vị trí minh chủ, Trọng mỗ có thể cam đoan, dẫn dắt mọi người tìm ra thủ phạm nguy hại võ lâm, trả lại thái bình cho võ lâm chúng ta."

"Sự tình trong chốn võ lâm, minh chủ có phải đều sẽ quản hay không?" Một người cất tiếng hỏi, trong giọng điệu hàm chứa đầy trào phúng. "Nếu có người giết hại đồng môn, thông đồng với địch bán nước, phải xử lý như thế nào?"

Mọi người hướng ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, một người đứng cách đó không xa, trên mặt có một vết đao lớn. Nếu Thẩm Khanh còn thanh tỉnh, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là người ngày Tiêu Lạc Ngọc mang theo Hoa Diệc Khê du Thái Hồ cùng hắn đánh nhau, du hiệp Dương Luân.

Sau hôm cùng Tiêu Lạc Ngọc nói chuyện, người này không thấy tăm hơi, nào biết hôm nay thế nhưng sẽ xuất hiện tại nơi này, hắn vừa xuất hiện, sắc mặt Phượng Nhan liền trở nên tái nhợt.

"Trọng minh chủ, ngươi sẽ vì võ lâm chủ trì công bằng đúng không?" Dương Luân hỏi.

"Người quái dị nơi nào, đến nói bậy bạ gì đó, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Thi Kỳ Nhi cả giận nói. "Nơi này nhiều anh hùng như vậy, ngươi cũng dám tới nói bậy."

"Gấp cái gì, là ai ta tự nhiên sẽ nói." Dương Luân cười đáp trả. "Người này trước kia ta vẫn luôn bảo hộ, nàng lợi dụng ưu thế bản thân, chiếm được hảo cảm cùng đồng tình của mọi người. Nhớ năm đó ta vì nàng, coi như là vào sinh ra tử, chỉ cần nàng cười một cái, ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì."

Dương Luân nhìn Thi Kỳ Nhi nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Phượng Nhan. "Chính là nàng vẫn luôn không cho ta đáp án rõ ràng thuyết phục, buồn cười là ta thế nhưng tưởng nàng thẹn thùng, nội tâm của nàng kỳ thật là thích ta. Cho dù là nàng bảo ta đi làm một ít việc hại người, ta đều làm."

"Nghĩ đến ta có hôm nay, hoàn toàn đều là báo ứng khi ấy làm chuyện xấu. Chính là... nàng vẫn chưa bị báo ứng." Dương Luân nói. "Có phải hay không, Phượng Nhan Phượng tiên tử."

Dứt lời trào phúng cười "Ngay cả ngươi cũng dám tự xưng tiên tử, thật sự là nực cười."

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ