Chương 48 : Trong mộ

2.1K 116 0
                                    

Tiêu Lạc Ngọc nhất thời không trụ kịp rớt xuống, hắn lập tức rút ra Minh Sương kiếm bên hông, một kiếm đâm vào vách động. Thân Minh Sương kiếm sắc bén đâm sâu vào vách đá, Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt Minh Sương, cả người bị treo tại không trung.

Thanh Thương cùng Trọng Trầm Mặc đều chưa kịp phản ứng, lập tức rơi xuống.

Sau đó, Tiêu Lạc Ngọc nghe được tiếng hét của Hoa Diệc Khê. Hắn vừa định trả lời, đã cảm thấy đầu một trận choáng váng. Ngón tay bắt đầu không sử dụng được lực, cơ hồ cầm không nổi Minh Sương.

"Diệc Khê, ta không sao." Tiêu Lạc Ngọc trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết này vách tường hoặc là nơi này nhất định có cổ quái, nhưng hắn lại không biết có phải dược vật sở trí hay không, loại thuốc nào có thể trăm năm còn công hiệu. Chính là một câu nói kia, hắn tựa hồ đã dùng tẫn khí lực toàn thân.

Trả lời xong, Tiêu Lạc Ngọc bắt đầu bế khí, tính toán lên trước rồi nói. Thanh Thương cùng hắn rớt xuống, người bên trên nếu đối Hoa Diệc Khê bất lợi thì không biết thế nào.

Lòng nóng như lửa đốt, muốn đề khởi nội lực bay lên, lại phát hiện mình một chút nội lực cũng không dùng được. Vốn chỉ là độ cao vài thân người, bỗng đột nhiên trở nên xa như vậy.

Hoa Diệc Khê chạy lại mép động, phát hiện phía dưới tối đen một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy. Y chỉ cảm thấy một cỗ hương vị kỳ quái phả vào mặt. Y nhíu mày, tuy rằng không biết nơi này có cái trò gì, nhưng y cũng nhận thấy không đơn giản như vậy. Phải là một loại mê hương, nhưng so với mê hương lợi hại hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, y cũng trấn định lại, Tiêu Lạc Ngọc không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cần lo nghĩ nhất, là an nguy bản thân. Hoa Diệc Khê cũng không do dự, thả người nhảy vào.

Những người khác hoàn toàn không ngờ y nói nhảy liền nhảy, từ lúc Tiêu Lạc Ngọc rơi xuống đến khi Hoa Diệc Khê nhảy theo, cũng bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lung Bình trước hết kịp phản ứng, chạy lên trước muốn bắt Hoa Diệc Khê lại, tóm được y cũng như tóm được Tiêu Lạc Ngọc, cùng với Hoa các và Tiêu gia bảo sau lưng họ.

Nào biết cũng chỉ là bắt được góc áo Hoa Diệc Khê.

Kỳ thật Hoa Diệc Khê nghĩ rất đơn giản, nếu như Tiêu Lạc Ngọc xảy ra chuyện, vậy y liền chết cùng hắn. Tóm lại nơi có Tiêu Lạc Ngọc mới có Hoa Diệc Khê.

Tiêu Lạc Ngọc đang suy nghĩ biện pháp đi lên, hắn cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, giơ cánh tay lên dùng sức cắn chính mình một ngụm, tỉnh táo một ít. Lúc này hắn đột nhiên nghe được phía trên có tiếng gió truyền đến.

Lúc Hoa Diệc Khê xuống dưới mới biết không tốt, cũng nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc treo trên vách tường, "Lạc Ngọc..."

Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên rút ra Minh Sương kiếm, dùng sức đạp lên trên tường một cái, thân mình bay ra, vừa vặn đón được Hoa Diệc Khê. Rồi sau đó hắn lần thứ hai đâm Minh Sương kiếm, thế nhưng lần này khí lực đâm ra không lớn, mà là chém nông vào vách tường.

Chỉ nghe thân kiếm cùng vách tường phát ra âm thanh ma xát chói tai, hai người nương lực độ ma xát này khống chế tốc độ rơi xuống. Tại thời điểm cách mặt đất chỉ có một thước, rốt cục ngừng lại.

Tiêu Lạc Ngọc thở phào một hơi, ôm Hoa Diệc Khê nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên bản cái động đã nhìn không thấy miệng. Bây giờ, Tiêu Lạc Ngọc cũng cảm giác nội lực tiêu tán dần dần trở lại.

"Ngươi không sao chứ?" Hoa Diệc Khê hỏi. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, cũng ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê, vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại Hoa Diệc Khê.

"Nơi này tựa hồ có mê dược, ta vừa rồi ở trên, hoàn toàn không xuất được lực." Tiêu Lạc Ngọc nói. Cũng mượn cơ hội tách ra nội tâm sợ hãi của mình.

Hoa Diệc Khê gật đầu "Ta ở trên kia ngửi được vốn tưởng rằng là ai phóng mê hương, nhưng vừa rồi khi ta nhảy xuống, trên vách tường này chứa nhiều loại dược liệu, chúng tản mát ra khí thể hỗn hợp, sẽ biến thành mê hương trí mạng." Hoa Diệc Khê có chút kích động "Ta là lần đầu tiên nhìn thấy dược vật này đó. Hiện tại chúng ta ra khỏi phạm vi của chúng, tự nhiên liền khôi phục."

Bất quá Bồ Đề Lệ của Tiêu Lạc Ngọc bởi vì cứu trị Chu Lam mà chưa thu hồi, bằng không Tiêu Lạc Ngọc sẽ không trúng mê dược này. Lúc trước Phượng Nhan cho hắn rượu hắn dám không chút do dự uống, cũng là bởi vì có Bồ Đề Lệ.

"Ta giúp ngươi mang tới một ít nhìn xem." Nói xong không đợi Hoa Diệc Khê đáp lại, Tiêu Lạc Ngọc liền nhảy lên, thừa dịp còn có khí lực hạ vài chiêu, nháy mắt một mảng lớn trên vách động tróc ra.

Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, nhưng cũng không đành lòng trách cứ Tiêu Lạc Ngọc, đành phải cúi người xem xét. Trên đó đều là một ít thực vật sợ ánh sáng, tại đây trong bao nhiêu năm không thấy mặt trời phát triển hết sức tươi tốt, hình dạng tựa như rêu xanh. Ước chừng có ba loại.

Hoa Diệc Khê xuất ra cái bình mang theo, đem dược vật bên trong đổ ra, sau đó thu mấy thứ này vào.

Tiêu Lạc Ngọc ở một bên cười nói "Dược vật của Hoa thần y ngàn vàng khó cầu, lại bởi vì chút rêu cỏ đơn giản này mà vứt bỏ, nếu như người giang hồ biết nhất định sẽ hô to phung phí của trời."

Hoa Diệc Khê cười lắc đầu, tiếp tục sắp xếp dược liệu. Tiêu Lạc Ngọc liền nhân cơ hội tìm hiểu nơi này. Tại chỗ sâu trong đất như vậy, thế nhưng không có chút hô hấp không thuận nào, lại có thể nhìn rõ cảnh vật. Hắn có thể thấy rõ ràng Hoa Diệc Khê, cùng thông đạo bên trái.

"Đã nhiều năm vẫn khô ráo như vậy, cũng không biết dùng phương pháp gì." Tiêu Lạc Ngọc nói, tuy rằng ánh sáng không phải rất rõ ràng.

Hoa Diệc Khê thu chỉnh xong dược liệu, mới nhớ tới không thấy Thanh Thương. Còn có Trọng Trầm Mặc.

"Chúng ta đi nhìn xem." Tiêu Lạc Ngọc nói. Dứt lời đem kiếm trong tay đưa cho Hoa Diệc Khê, cởi y phục của mình, xé một mảnh vạt áo, một đầu buộc ở tay trái Hoa Diệc Khê, một đầu buộc ở tay phải chính mình.

"Để tránh lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn, mấy ngày nay ta thật sự rất không cẩn thận, ngày sau ta sẽ càng thêm cẩn thận hơn."

Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc, cũng không nói gì thêm, tùy ý Tiêu Lạc Ngọc đem tay hai người buộc lại. Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận kiếm trong tay y, hai người sóng vai đi tới phía trước.

Đi hồi lâu, ánh sáng đã càng ngày sáng rõ hơn, hai người đi tới cuối. Trước mắt là một khối thạch bích, khối thạch bích phi thường trơn nhẵn, không có một chút dấu vết tạo hình.

"Nơi này có dấu chân." Tiêu Lạc Ngọc nói. Hắn ngồi xổm xuống, quan sát một khắc. Rõ ràng đó có thể thấy được hai dấu chân trong bụi đất, "Thanh Thương bọn họ hẳn đã tới đây."

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ