Chương 53 : Bảo vật hiện thân

2K 117 0
                                    

Cửa này cùng ngoài kia hình thức giống nhau như đúc, hình dạng lớn nhỏ đều là một khuôn mẫu tạo ra. Tiêu Lạc Ngọc tiến lên nói "Không biết phía sau là cái gì, nếu lại có vài bức tường đan sa, có thể nào y phục của chúng ta không đủ hay không."


Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt hai bên môn hoàn, dùng sức kéo.

Đại môn thế nhưng không chút lay chuyển. Phải biết Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng không dụng nội lực, nhưng người hàng năm luyện võ, khí lực cũng không như nam tử bình thường. Tiêu Lạc Ngọc không còn đùa giỡn, đem nội lực ngưng tụ nơi tay cầm, lần thứ hai dùng sức.

Cửa bị kéo động một chút. Cái này không ngừng làm hắn kinh ngạc, kể cả những người khác cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Tiêu Lạc Ngọc đã dùng năm thành khí lực. Trọng Trầm Mặc đi lên trước, kéo một bên môn hoàn. Nói với Tiêu Lạc Ngọc "Tiêu bảo chủ, bên này để ta."

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, hai người mỗi người một bên, dùng mười thành khí lực. Chỉ nghe thấy tiếng ma xát chói tai, đại môn chậm rãi mở ra, Thanh Thương đi lên trước, giúp Tiêu Lạc Ngọc kéo cánh cửa. Tử Thanh cũng bắt đầu giúp đỡ Trọng Trầm Mặc.

Đại môn rốt cục từ từ mở ra, rồi sau đó một trận hàn khí từ trước mắt ập đến. Hoa Diệc Khê nhịn không được rùng mình một cái, bên trong cửa không khí đặc biệt rét lạnh. Mở ra không gian đủ một người đi qua, hai bên đồng thời ngừng tay.

Sở công tử đi lên trước, gõ gõ cánh cửa này, dùng sức xoa xoa mặt ngoài. Lộ ra quang mang bên trong. Rồi sau đó nói "Đây là làm bằng vàng. Trách không được nặng như vậy."

Một cánh cửa vàng lớn như vậy, chính là hoàng cung cũng không có. Sở công tử cười nói "Đều nói Hoàng thất tiền triều giàu có, quả nhiên không sai. Một cái cửa, cũng đủ thu nhập một huyện."

"Đều là mồ hôi nước mắt dân chúng, giàu có như vậy có cái gì tốt." Tử Thanh nói "Nếu là vương thất tiền triều đủ tốt, cũng sẽ không bị lật đổ. Hoàng đế dĩ nhiên là lấy dân làm gốc, quốc làm trọng, quân là phụ."

Sở công tử nói "Thanh Thanh nói rất đúng, ta cũng là cảm thấy như vậy." Hơi có chút ý tứ chân chó.

Tiêu Lạc Ngọc lách mình tới bên người Hoa Diệc Khê, kéo y truyền khí cho y ấm người. Một trận hàn khí qua đi, mọi người rốt cục nhìn thấy tình cảnh đằng sau.

Phía sau cửa không gian thực lớn, cỡ hơn mười lần chính điện Tàng Kiếm sơn trang. Nhìn hình dạng hẳn là ở mặt trong núi, khoảng không núi bị đào, hiện ra hình dáng một cái hầm.

Phóng mắt nhìn lướt qua, đại khái có gần trăm cái rương cao tầm nửa người. Bốn phía vách núi đều đặt giá cổ, bên trên là một ít đồ cổ kim khí cùng bức hoạ cuộn tròn. Mà trong này bày rất nhiều binh khí, đao thương kiếm kích đều có, cơ hồ đầy đất. Rõ ràng nhất chính là, chính giữa một cái giường băng, bên trên một người nằm, người này sắc mặt hồng nhuận bộ dáng thanh tú, thoạt nhìn tựa hồ không đến ba mươi. Dáng vẻ của hắn giống như đang ngủ. Mà trên tay của hắn, đặt một quyển sách.

Hoa Diệc Khê đi lên trước, nhìn người kia liếc mắt một cái, sau đó nói "Người này đã chết." Y cầm lấy quyển sách kia. Nó hẳn có thể nói cho y biết đáp án sự tình nơi này. Người ở bên trong trừ bỏ Trọng Trầm Mặc, cơ hồ đều là người bên y, cho nên y tiến lên đầu tiên là tốt nhất. Y mở sách ra bắt đầu lật xem. Tiêu Lạc Ngọc liền đứng ở phía sau bồi y.

Trọng Trầm Mặc cũng đi lên trước, dùng đao chém ra một cái rương, đồ vật trong rương rầm rầm rơi xuống đất. Trong rương đều là vàng thỏi, mặt trên không có bất kì ấn ký gì. Sở công tử nhặt lên một thỏi "Nếu những thứ này đều là vàng, quả nhiên tài phú không nhỏ."

Đứng trước tài phú, cho dù bọn họ không thèm để ý cũng có chút kích động, dù sao đã trải qua thật nhiều cơ quan mới tới đây. Trách không được nhiều người trong giang hồ đều muốn tới đây như vậy.

Thanh Thương đi lên trước, liên tục mở ra vài cái rương, trong hai cái rương đầu đều là vàng, sau lại biến thành châu báu trang sức, đủ loại kiểu dáng, nhìn hoa cả mắt. Tiêu Lạc Ngọc đứng ở phía sau Hoa Diệc Khê, nhìn y lật xem quyển sách kia. Trên sách nội dung cũng không nhiều, Hoa Diệc Khê thực nhanh liền xem xong, rồi sau đó đưa cho Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận, Hoa Diệc Khê đi lên trước, búng bề mặt của giường băng. Từ bên trong hiện ra một hạt châu màu trắng ngà. Hạt châu rơi ra, nháy mắt, xác người chết trên giường băng bắt đầu hư thối, cuối cùng biến thành một đống bạch cốt.

Hành động này khiến những người khác đều hồi thần, Trọng Trầm Mặc cũng từ trong vui sướng vì bảo tàng tỉnh lại. Hoa Diệc Khê nhìn hạt châu này, cất tiếng"Hồng nhan đạn chỉ lão, sát na phương hoa thệ." (Nháy mắt hồng nhan hóa già, khoảnh khắc cánh hoa héo tàn)

"Đây là Phương hoa châu? Không nghĩ tới có duyên nhìn thấy." Trọng Trầm Mặc vui vẻ nói. Trên giang hồ có hai đại trân bảo, Bồ Đề Lệ cùng Phương hoa châu. Bồ Đề Lệ mấy năm trước từng ở trên giang hồ hiển hách một thời, rồi sau đó không biết rơi vào tay ai, hiện giờ mới biết được hóa ra là trong tay Tiêu Lạc Ngọc.

Mà Phương hoa châu này, đã có trăm năm chưa từng xuất hiện. Không nghĩ tới thế nhưng xuất hiện ở trong cổ mộ này. Phương hoa châu công dụng bảo trì vạn vật không mục nát, không khí trong mộ này có thể nhiều năm không có mùi vị khác thường phần lớn cũng bởi nguyên nhân Phương hoa châu này.

Hoa Diệc Khê có chút vui mừng, hướng Tiêu Lạc Ngọc nói "Vừa vặn có thể dùng nạm vào đai lưng, ngươi có thích không? Hay là khảm tại phát quan?"

Đồ nơi này bọn họ có thể chia đều, cho nên Hoa Diệc Khê cũng không khách khí. Những vàng bạc đó y không thích, trong mắt y bảo vật như vậy mới xứng với Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc cười nói "Ngươi giữ lại đi, song bảo mỗi người một cái mới xứng đôi." Hoa Diệc Khê vừa nghe, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Hai người nói chuyện, tựa hồ hoàn toàn không đem những người khác vào trong mắt. Những người khác cũng nhìn quen, Sở công tử cùng Tử Thanh tự nhiên sẽ không cần thứ Hoa Diệc Khê muốn. Thanh Thương cũng sẽ không tranh cùng y, Trọng Trầm Mặc cũng không dám nói gì, vì thế Phương hoa châu cứ như vậy thuộc về Hoa Diệc Khê.

Đến một chuyến cũng không thể tay không mà về, Sở công tử nói "Không bằng chúng ta cũng lấy một ít đi, nơi này so với quốc khố cũng khá thỏa mãn."

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ