Lăng Thanh Phàm ngồi trong phòng làm việc, cây bút trên tay di chuyển liên tục, từng chữ từng chữ rắn rỏi hiện lên trên mặt giấy. Khi anh đang tập trung làm việc thì điều không thích nhất chính là bị quấy rầy, vì thế khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Thanh Phàm nhíu mày không vui nói:
- Vào đi.
Trợ lí Trương cầm theo một tập hồ sơ đặt xuống trước mặt anh, chậm rãi báo cáo:
- Tổng giám đốc, đã tìm thấy thông tin của cô Tống, bên trong là toàn bộ tài liệu mà anh cần. Tôi xin phép ra ngoài trước.
Trợ lí Trương nói xong liền cúi người, sau đó bước ra khỏi văn phòng. Lăng Thanh Phàm ngây ngốc nghe những lời mà Trương Thịnh nói, đôi tay không tự chủ hướng đến tập hồ sơ màu vàng kia, vội vã mở ra.
Quả thật bên trong là hình ảnh của Tống Dĩnh - người con gái mà anh nhớ thương suốt mấy năm nay. Bên cạnh hình của cô còn có một tờ giấy ghi rõ địa chỉ nơi Tống Dĩnh đang sống, là một thôn cách xa Thượng Hải, lại có chút hẻo lánh. Lật tiếp những tờ tiếp theo, tim của Lăng Thanh Phàm co rút cực độ.
Không phải cô sống một mình, bên cạnh cô còn có hai đứa nhỏ. Chuyện này là như thế nào? Lăng Thanh Phàm nắm chặt tay, các khớp ngón tay lộ rõ, các đường gân cũng hiện lên rõ ràng. Còn có cả những tấm hình cô đứng cùng hai đứa nhỏ cười rất tươi. Tại sao? Tại sao Tống Dĩnh lại đối xử với anh như vậy?
Nhưng đến khi nhìn được tấm ảnh cuối cùng của bé trai kia, trái tim Lăng Thanh Phàm lại một lần nữa chấn động. Khuôn mặt đó, đặc biệt là đôi mắt kia so với anh vô cùng giống, giống đến kinh ngạc. Không lẽ hai đứa nhỏ này là con của anh và Tống Dĩnh hay sao? Như vậy vì sao Tống Dĩnh lại mang con của bọn họ đến một nơi xa xôi như vậy?
Trong đầu của Lăng Thanh Phàm hiện ra vô số các câu hỏi, anh chỉ hận không thể đến trước mặt Tống Dĩnh để hỏi cô cho rõ ràng. Càng nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng Lăng Thanh Phàm càng phức tạp. Ở đây không có ghi tên của bọn chúng, anh thật muốn biết hai đứa bé ấy tên gọi là gì. Từ khi Trương Thịnh đưa thông tin về Tống Dĩnh cho anh, Lăng Thanh Phàm không thể tập trung vào công việc. Vội vàng phân phó mấy câu cho Vân Nguyệt, Lăng Thanh Phàm nhanh chóng lái xe về nhà.
Tại Lăng gia, Lăng Thanh Phàm bước vội đến thư phòng, Lăng Bách Sinh đang đọc báo thấy con trai lớn hấp tấp đi đến thì có chút ngạc nhiên. Đứa con này từ trước tới giờ luôn luôn ổn trọng, không ngờ cũng có lúc vội vã như thế.
- Ba, việc công ty con muốn nhờ ba một thời gian. Con có việc phải đi gấp.
- Gấp như vậy? Đi đâu?
Lăng Bách Sinh đặt tờ báo xuống bàn, nghi ngờ nhìn Lăng Thanh Phàm.
- Là việc rất quan trọng, khi trở về con sẽ nói cùng với ba mẹ sau.
- Khi nào đi?
- Sáng mai, con phải đi càng sớm càng tốt.
- Được rồi, trở về phải nói mọi chuyện cho rõ ràng.
- Ba, cám ơn ba.
Lăng Thanh Phàm sau khi giao lại công việc cho Lăng Bách Sinh liền trở về phòng, thu dọn một vài đồ đạc cần thiết. Anh đặt vé máy bay sớm nhất, rồi lại đặt tiếp một vé xe để tới được nơi của mẹ con Tống Dĩnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRUY ĐUỔI VỢ YÊU
ContoLăng Thanh Phàm là một người đàn ông mà biết bao người phụ nữ mơ ước có thể ở bên cạnh. Đơn giản là vì anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại còn giàu có. Để ngồi trên cái ghế giám đốc của Lăng thị, Lăng Thanh Phàm đã tốn biết bao nhiêu công sức để chứn...