Sau khi dỗ Thanh Duyệt và Thanh Hề đi ngủ, Tống Dĩnh ra ngoài đã thấy Lăng Thanh Phàm ngồi ở phòng khách chờ cô. Bọn họ đã quyết định hôm nay phải nói rõ mọi chuyện. Tống Dĩnh không muốn dây dưa nhiều, nghĩ lại số tiền lớn buổi sáng mà anh bỏ ra liền nói:
- Số tiền ngày hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh. Ngày mai mời anh về cho, xin đừng tìm mẹ con tôi nữa.
- Tiểu Dĩnh, đây là quà anh mua cho con của anh. Hơn nữa chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, anh không cho phép em rời bỏ anh mà không có lí do.
- Haha, Lăng Thanh Phàm, anh vẫn độc đoán như vậy. Cũng chính vì anh luôn tự quyết định cho nên tôi mới chọn cách rời xa anh.
- Tiểu Dĩnh, ý em là gì? Về chuyện hai đứa nhỏ, không phải anh đã nói nếu có con chúng ta sẽ cùng nuôi sao?
Lăng Thanh Phàm cau mày. Đối với cô, anh chưa từng một lần tự quyết định. Anh luôn tôn trọng ý kiến của Tống Dĩnh. Tống Dĩnh nhớ lại chuyện cũ, cảm xúc ngày một tuôn trào, không nhịn được mà lên tiếng chất vấn:
- Lăng Thanh Phàm, anh luôn luôn tự cho mình là đúng. Là tôi ngu ngốc, là tôi tin tưởng anh nên mới giao bản thân mình cho anh. Nhưng tôi nhận lại được cái gì? Khi tôi báo cho anh biết tôi đã mang thai, anh đã nói với tôi như thế nào? Anh tuyệt tình đến mức chỉ có một chữ "Phá", lại còn chặn số của tôi. Anh có biết tôi khi đó sụp đổ và hoảng sợ như thế nào không?
-...- Lăng Thanh Phàm ngây ngốc nhìn Tống Dĩnh, không hiểu cô đang nói gì. Tống Dĩnh lau nước mắt, lại tiếp tục nói:
- Khi đó tôi không hề tin rằng anh có thể máu lạnh đến như vậy. Tôi rất sợ, sợ anh tìm thấy tôi, bắt tôi bỏ đi đứa bé trong bụng. Tôi trốn đến nơi này, thậm chí còn không dám cho ba mẹ biết, chỉ vì sợ anh sẽ tìm thấy. Khi hai đứa nhỏ được bảy tháng tuổi, chân tôi bắt đầu bị chuột rút, tôi chỉ mong có một người sẽ xoa chân giúp tôi. Khi tôi sinh Duyệt Duyệt và Hề Hề, tôi đau như muốn chết đi, nhưng vì con, tôi không thể nào ngã được. Những lúc như thế, anh đang ở đâu? Những lúc tôi cần anh nhất, anh đang ở đâu? Vì sao lúc tôi mang thai anh lại bắt tôi phá bỏ, đến lúc hai đứa nhỏ lớn lên lại muốn đem chúng đi? Tôi không cho phép, không cho phép.
Tống Dĩnh hét lớn lên, gục mặt xuống đầu gối khóc lớn. Đôi vai nhỏ gầy run lên từng đợt. Lăng Thanh Phàm như người ngốc nhìn cô gái trước mắt. Anh như bị cuốn vào vòng rối, anh thực sự không hiểu cô đang nói gì.
- Tiểu Dĩnh, có phải em hiểu lầm rồi không? Anh thực sự rất mong có con với em, làm sao anh có thể nói em vứt bỏ đứa bé được? Anh xin thề, khi biết chúng ta đã có con, anh rất vui, vui đến mức muốn lập tức đưa mẹ con em về Thượng Hải. Nhưng anh lại càng không hiểu vì sao năm đó hai chúng ta đang rất tốt đẹp em lại không một câu chào rời khỏi anh, biến mất không tung tích.
- Anh tưởng rằng tôi dễ dàng tin lời anh như vậy sao? Bằng chứng của tôi vẫn còn, anh đừng biện minh cho sự sai trái của bản thân anh.
- Tiểu Dĩnh, anh xin em hãy tin anh. Đối với anh em và con rất quan trọng. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Tống Dĩnh đứng dậy đi vào phòng, cầm theo một chiếc điện thoại đã cũ, khởi động lại rồi đưa cho em xem tin nhắn bên trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRUY ĐUỔI VỢ YÊU
Historia CortaLăng Thanh Phàm là một người đàn ông mà biết bao người phụ nữ mơ ước có thể ở bên cạnh. Đơn giản là vì anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại còn giàu có. Để ngồi trên cái ghế giám đốc của Lăng thị, Lăng Thanh Phàm đã tốn biết bao nhiêu công sức để chứn...