Chương 49 - Chủ nhân gia đình

5.6K 306 29
                                    

Tôi đưa bác gái tới cửa nhà thầy Lưu, không đi luôn, mà gõ cửa.

Bên trong vọng ra tiếng thầy Lưu, "Ai vậy?"

Bác gái không lên tiếng, có lẽ định chơi đột kích tới cùng, tôi mở miệng, "Thầy Lưu à, tôi đây."

Thầy Lưu hỏi, "Thầy Phương đó à, có chuyện gì không?" Cũng không có ý ra mở cửa ngay.

Đổi lại là bình thường, tôi sẽ đoán anh ấy đã lên giường, không muốn đi xuống, dù sao cũng cuối năm rồi, nhiệt độ thực sự rất thấp, lạnh người đau đầu.

Bây giờ tôi biết anh ấy gạt mình, thành thử nghĩ tới những hướng khác, ví dụ như có phải anh ấy đang ở trong phòng lọ mọ làm gì đó, không thể thu dọn, nên không thể ra mở cửa hay không.

Tôi lười diễn trò, nói thẳng, "Mẹ anh tới đây này."

Bác gái giậm chân, " y gù, thầy Phương à, sao cháu lại nói luôn ra chứ?"

Tôi cười bảo, "Cô à, cháu không nói vậy, thầy Lưu không ra mở cửa đâu."

Bác gái nói, "Cháu có thể viện đại một lý do mà."

Tôi miết ngón tay, vấn đề là tôi không muốn viện lý do, lúc này đây thấy hơi gớm.

Qua mấy phút, thầy Lưu mới đi ra mở cửa, thầy không nhìn tôi, mà nhìn mẹ mình, xổ một tràng tiếng địa phương.

Tôi nghe không hiểu, thế nhưng tôi có thể thấy, tâm tình thầy Lưu lúc này rất kích động, nghe tiếng địa phương như cãi nhau, không giống với trước đó.

Giống như một con mèo sợ bị vặt lông, kêu gào thảm thiết.

Tôi nhân lúc hai mẹ con tạm nghỉ, nói bằng âm lượng mà chỉ anh ta mới có thể nghe thấy, "Thầy Lưu à, hai chúng ta làm đồng nghiệp nửa năm, tôi không biết hóa ra anh cũng như tôi, đều là con một đấy."

Sắc mặt thầy Lưu trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

..

Chín giờ hơn, thầy Lưu tới tìm tôi, bộ dạng như thể phòng tôi là pháp trường, anh ta là tử tù, rất sợ hãi, nhưng lại có vẻ thoải mái.

Một đao bổ xuống là giải thoát rồi.

Tôi lấy hai chai bia, đưa cho anh ta một chai, sau đó lại bóc gói đậu phộng cay đổ vào đĩa.

Lúc này tôi không định đào bới vấn đề, để thầy Lưu tự kể lại.

Lúc này rồi, anh ta không muốn cũng phải kể thôi.

Nếu không phải hôm nay có cơn gió nào thổi, mẹ anh ta chạy tới đây đột kích, đúng lúc tôi đi siêu thị mua hoa quả, quay về gặp phải, tôi vẫn làm một đứa ngốc.

Có lẽ phải một hai năm nữa mới phát hiện ra, cũng có thể tôi mãi mãi không hay biết gì, đợi đến khi già rồi, sắp xếp lại dòng hồi ức.

Tôi cũng không phải người thích dò xét chuyện riêng của người khác, chỉ là chuyện này bất kể nói thế nào, cũng có chút liên quan tới tôi.

Về lý về tình, tôi đều muốn làm một người nghe.

Thầy Lưu uống xong một chai bia, không ăn hạt đậu phộng nào, anh ta lắc chai bia trống rỗng, "Thầy Phương à, xin lỗi, tôi không cố ý như vậy đâu."

[Đam mỹ] Câu chuyện tình cũ ríchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ