Bữa ăn ngày hôm nay mới là bữa ăn gặp mặt chân chính của tôi và Hoắc Thời An.
Lần trước ở quán mì, hai bát mì được đưa đến trước mặt, tôi ăn rồi, mà hắn thì chưa kịp ăn đã bị fan hâm mộ quấy rầy, hỏng bét.
Mấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên kể từ khi chia tay, chúng tôi cùng ngồi xuống ăn một bữa tử tế với nhau.
Là một bữa ăn rất tử tế, không đấu võ mồm.
Tôi ăn xong bát cơm, nhìn hắn ngồi đối diện mình, cúi đầu gặm cánh vịt, miệng dính đầy dầu mỡ.
Không biết là áo sơ mi hiệu nào, ống tay áo bị xắn một cách tùy ý, bên cao bên thấp, không có chút hình tượng nào.
Như vậy vẫn tốt hơn, không giống như trên chương trình trực tiếp, cũng không giống như trong các clip phỏng vấn trên mạng, khi ấy hắn như đeo một chiếc mặt nạ, cùng một đống nhãn mác dát vàng trên người, vừa khiêm tốn lễ độ lại lạnh lùng xa cách, cứ như bị dập khuôn, dù cách một lớp màn hình cũng khiến tôi cảm thấy xa lạ, có khoảng cách.
Tôi đợi hắn ăn xong, bèn nói, "Cậu rửa bát đi."
Động tác lau miệng của hắn dừng lại, tôi thấy hắn sắp bạo phát, liền cướp lời trước hắn, "Gạo tôi vo, cơm tôi nấu, vịt tôi hầm, bếp của tôi, gas cũng là của tôi, bảo cậu rửa bát thì làm sao?"
"Rửa không thành vấn đề, chỉ là..." Hoắc Thời An hơi dừng lại, từ tốn nói, "Lần trước làm vỡ một cái bát, trông cậu đau đớn như vậy, nhỡ lần này lại làm vỡ, tôi sợ cậu thổ huyết mất."
Tôi gác chân lên, "Cậu không nói suýt chút nữa tôi quên mất, cái bát lần trước, ba trăm sáu."
Hoắc Thời An liếc nhìn tôi, "Một cái?"
Tôi hất cằm về phía hắn, "Có cần tôi lấy hóa đơn ra không?" Thực ra không có.
Nhất thời Hoắc Thời An ném tôi ánh mắt như đang nhìn một tên phá gia chi tử, "Chỉ một cái bát sứt mà cũng bỏ ra mấy trăm, cậu nghĩ gì vậy? Để quên não ở nhà à?"
Tôi chột dạ theo bản năng, "Thích nên mới mua."
Nói đoạn tôi nghĩ, bát tôi mua, tiền do tôi khổ sở kiếm ra, sao phải chột dạ như thế?
Hoắc Thời An nhìn chòng chọc tôi mấy giây, lẩm bẩm một câu "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", móc ví ra, lấy mấy tờ đưa tôi, "Không cần trả lại bốn mươi."
Tôi ngó về phía ví của hắn.
Trông bộ dạng hắn như sợ ánh mắt tôi có móc, câu tiền và thẻ của hắn đi không bằng, nhanh chóng cất ví đi.
Tôi và hắn ngồi ngây ra, bỏ lại bát đũa trên bàn còn chưa rửa, bộ dạng như hai ông cụ ngồi uống trà chiều.
Mấy phút sau, hắn hỏi một câu không đầu không đuôi, "Có tìm ai không?"
"Bận quá, không có thời gian để nghĩ mấy chuyện ấy." Giọng tôi tùy ý hỏi, "Cậu thì sao?"
Hoắc Thời An nói, "Tôi cũng vậy."
Hắn lại bổ sung thêm một câu, "Không có thời gian."
Chúng tôi một hỏi một đáp tìm hiểu về đời sống tình cảm đối phương mấy năm chia xa, kết quả là, mấy năm qua đều không tìm ai nữa, không phải vì đặc biệt chờ ai đợi ai, chỉ là không có thời gian.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Câu chuyện tình cũ rích
RomanceTên truyện: Câu chuyện tình cũ rích. Tác giả: Tây Tây Đặc | Editor: Muối Thể loại: Hiện đại, tình cũ không rủ cũng tới, hoan hỉ oan gia, hài, cường cường, minh tinh x giảng viên, .. GIỚI THIỆU Chuyện tình yêu của tôi cũ rích chẳng đặc biệt, bạn trai...