Không khí bên ngoài rất tốt.
Hùng Bảo Bảo há miệng to hô hấp, phát hiện mình ở nhà buồn bực quá lâu.
Nếu không phải nàng là thân nữ nhi, đã sớm dọn dẹp quần áo, phất phất ống tay áo, tiêu sái ra ngoài đi dạo.
Tăng thêm kiến thức, chơi khắp thiên hạ —— đây là nguyện vọng của nàng, nhưng nàng cũng biết không thể thực hiện được, dù sao nàng là một cô nương, mấy năm sau sẽ phải lập gia đình, sinh con.
Nếu không phải là cha mẹ thương nàng, để nàng ở thêm mấy năm, có lẽ năm nay nàng hai mươi tuổi, cũng đã sớm làm mẹ mấy đứa con.
Vừa nghĩ tới tình cảnh mình thành thân, Hùng Bảo Bảo không nhịn được rùng mình một cái.
Ai, nếu như nàng là một con chim nhỏ thì tốt bao nhiêu? Ngồi trên tuấn mã, nàng thở dài một cái.
Nhìn đại ca nàng cứ hăng hái chạy khắp cả Đại Giang Nam Bắc, quen biết bao nhiêu là người. Mà nàng mỗi khi đi vận chuyển xa xôi hơn một chút, đại ca liền cố ý không cho nàng đi, nói mang theo một cô nương ra ngoài khó khăn đến nhường nào.
Hừ, thành kiến, cố chấp, không nhân tính! Hùng Bảo Bảo ở trong lòng trộm mắng huynh trưởng, chu cao cái miệng nhỏ nhắn.
Nhưng hôm nay tạm thời không so đo cùng đại ca, chỉ cần chuyến vận chuyển này thành công, bọn họ liền có thể gặp được Hoàng Thượng! Vừa nghĩ có thể gặp mặt Rồng, trong lòng nàng không giấu được hưng phấn.
Phía trước đột nhiên có một hồi bụi bậm, một đám người cưỡi ngựa chay nhanh đến, bọn họ ai cũng lưng hùm vai gấu, lấy miếng vải đen che kín khuôn mặt.
Người trong tiêu cục với binh lính chưa kịp phản ứng, bọn chúng đã ném đạn khói ra, chỉ một thoáng, bốn phía đã mịt mù, ngựa kinh hoảng chạy tán loạn.
Hùng Bảo Bảo bị sặc khói đến mắt cũng không mở ra được, càng không khống chế được ngựa đang hoảng loạn, chỉ có thể mặc cho nó chạy loạn về phía trước.
“Khụ, khụ ——” nàng sặc đến nước mắt chảy ròng, thiếu chút nữa không thở nổi, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn, xen lẫn tiếng mọi người gầm nhẹ.
Đợi khói mù mưa sa tản đi, Hùng Phách phát hiện bọn họ bị bao vây, đối phương có ít nhất hơn trăm người, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm tựa như một đám sói.
“Để tất cả mọi thứ ở đây.” Nam nhân cầm đầu trầm thấp nói.
“Càn rỡ!” Thủ lĩnh đội quan binh nhảy ra, không nói hai lời liền rút đao.
Trong nháy mắt, tất cả bọn sơn tặc đều hếch mày lên.
Bọn quan phủ này thật không biết điều, mới một tí đã động thủ, muốn đánh nhau nếu không nhìn thời gian, địa điểm thì cũng phải biết người đối phương nhiều gấp hai lần so với mình, vậy mà còn dám khiêu khích, không phải là muốn tìm đường chết sao!
Cho nên á..., bọn họ ghét quan phủ cũng không phải là không có nguyên nhân.
Vì vậy, bọn sơn tặc không nói hai lời, quyết định tấn công.
BẠN ĐANG ĐỌC
sủng Phi Bướng bỉnh Của Vương Gia
General FictionSủng phi bướng bỉnh của vương gia Tình Trạng :Đã hoàn Tác giả :Mễ Lộ Lộ