C.59 : Tiên Thủy

1 1 0
                                    

"Đường Sinh! Chàng đừng bỏ Ngạn Nhi! Đường Sinh...."

Trong cơn mê mang nàng khẽ gọi tên hắn, mắt đã chảy dài hai hàng lệ, trong đau khổ vô cùng.

Thiết Ý ngồi đấy! Hắn không biết bản thân mình đã ngồi tự bao giờ, từ lúc nàng mộng mị, rồi bao nhiêu lần gọi tên Đường Sinh làm tâm hắn không biết thế nào mà dậy lên một nổi bi thương khó tả, khẽ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, hắn tự hỏi, mấy ngàn năm trước, giữa hắn và nàng đã xảy ra chuyện gì? Và ai đã lấy đi ký ức của hắn, để suốt mấy ngàn năm qua nàng phải sống trong đau khổ, còn hắn thì không hề biết đến sự tồn tại của nàng trong tim.

Cảm nhận được ai đó đang chạm vào mặt mình, nàng khẽ mở mắt, hắn ngồi đấy nhìn nàng chăm chú, không hiểu sao nàng lại thấy sự đau lòng ở hắn.

"Đường...Sinh!"

Hắn im lặng, bàn tay cứ như vô thức ấy vẫn nhẹ nhàng vuốt lấy mặt nàng, làm nàng nhận ra nên có chút xấu hổ.

"Nói ta nghe, chuyện ta lịch kiếp của mấy ngàn năm trước, ta đã làm nàng thương tâm thế này sao?"

Nàng ngồi dậy, hướng mắt về hướng, hắn cũng nhìn nàng như muốn in sâu khuôn mặt nàng vào trong tim mình.

"Chàng đã từng nói, cả đời này chàng ghét nhất loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ta, chàng muốn đời đời kiếp kiếp không nhìn thấy ta nữa...chàng...nói...."

Khi mạnh bà chưa nói hết thì đã có một vòng tay ôm lấy nàng vào người, tay hắn siết chặt làm nàng cũng ngẩn ra vì không tin đây là sự thật, đây là hắn, là Đường Sinh của nàng, là người mà nàng yêu thương trong tuyệt vọng suốt mấy ngàn năm qua.

Hắn cảm nhận được nữ nhân trong lòng đã run run bờ vai, là nàng đang khóc.

"Nàng tên gì?"

"Mộc...Ngạn Nhi"

"Sau này hãy gọi ta là Thiết Y! Nếu như chuyện xưa đã quên rồi, ta đây muốn yêu nàng lại một lần nữa, có được không? Ngạn Nhi!"

Tim nàng đập liên hồi, ấm áp quá,hạnh phúc quá, nàng gật đầu liên tục như một tiểu nương tử bé nhỏ, làm hắn cũng khẽ cong khóe môi.

==============================

"Đông Thương! Chàng đến rồi"

Ta ngẩn ra vì nữ nhân trước mắt, dung mạo này đúng là dùng một câu khuynh nước khuynh thành vẫn không thể nào tả được, mái tóc nàng dù là một màu bạc trắng, cố định phân nữa, bình thường bằng một chiếc trâm bạc nhưng lại hấp dẫn ánh mắt người nhìn đến lạ thường,làn da như tuyết sương trắng mịn đến mong manh, ánh mắt ấy như như cả một bầu trời tinh tú, cánh môi như anh đào chín mộng, thật đúng là quá động nhân tâm rồi! Bởi vậy phàm nhân hay có câu đẹp như tiên trên trời là vậy, nữ nhân này là người mà ta cảm thấy đẹp nhất từ trước đến nay.

Sư phụ, con yêu người - Bỉ Ngạn Vong Xuyên (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ