C.71 : Sư phụ

5 1 0
                                    

Một người không có tiên lực dù lợi hại đến đâu cũng đâu thể một thân mà đánh lại ba con bạch hổ kia, trong khi hắn đang chống chọi với hai con kia thì con còn lại đã nhe nanh trước bọn ta mà xông tới, khúc cây của tên tư mệnh kia đã bị cắn đứt, hắn tá hỏa lùi về sau, con bạch hổ lại tấn công nhưng chưa nhào tới được bọn ta thì đã bị một kiếm ở đâu đâm tới.

Ta mở to mắt khi thân ảnh quen thuộc đã ở ngay trước mắt, là Chấn Quân! chàng đã đến cứu ta sao?.

"Chấn Quân!"

Nghe được tiếng ta, chàng quay đầu nhìn đến, ánh mắt đầy nhu tình ấm áp.

Ta định chạy đến thì đã bị tư mệnh ấy ngăn lại.

"Diêm vương phu nhân, người không được đi mà!"

Nhìn hắn khổ sở, ta cũng không muốn quản quá nhiều, vẫn muốn đến bên chàng, nhưng hắc y hắn cũng đã đến, theo tay mà đã chặn tư mệnh hắn lại.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì? Diêm vương phu nhân"

Ta không để tâm nữa mà đã nhanh chạy đến bên Chấn Quân, cũng cùng lúc chàng đẩy mạnh con bạch hổ ra mà ôm lấy ta vào người.

"Cuối cùng ta cũng tìm được nàng"

Ta hạnh phúc vùi mặt vào ngực chàng, mùi hương quen thuộc làm ta thật an tâm.

"Chấn...."

Ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị một bàn tay khác kéo ra.

"Tương Nhi! Nàng là thê tử của Đông Thương ta"

Cả hai nhìn nhau đầy mùi sát khí, ta thật không biết chuyện gì đang diễn ra, tại sao cái tên này cứ nói ta là thê tử của hắn kia chứ!.

"Ngươi...ngươi buông tay đi, ta không phải thê tử ngươi đâu"

"Nàng phải! Không tin nàng hỏi hắn đi"

Ta hoang mang nhìn Chấn Quân vẫn im lặng kia, nếu ta hỏi thì phải chăng là ta không tin tưởng chàng ấy sao?.

"Ta tin chàng ấy!"

Một kẻ bi thương, người kia vui sướng, một lời nói có thể làm cho hai con người lộ ra hai biểu hiện khác nhau.

"Giờ ngươi đã thấy rồi đấy Đông Thương, hãy chúc phúc cho ta và nàng"

Hắn im lặng, tay cũng đã nới lỏng ra, ánh mắt khổ sở của hắn nhìn ta, sau một lúc cũng mở lời chẳng chút cảm xúc.

"Nàng thật tin hắn?

Liếc nhìn Chấn Quân rồi nhìn lại hắn, ta xác định.

"Ta tin!"

"Nàng thật yêu hắn?"

Khẽ gật đầu, ta như xác nhận.

Ta không biết là sự thừa nhận của ta lại đem lại cho hắn vẻ mặt đau thương như vậy, dường như mọi thứ đều sụp đổ trước hắn, khi chạm đến ánh nhìn kia thật làm ta có chút bối rối, không dám nhìn hắn nữa, ta đã nhanh cúi đầu.

Sư phụ, con yêu người - Bỉ Ngạn Vong Xuyên (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ