Chương 16

1.6K 36 0
                                    

Cuối cùng việc trong hoàng cung cũng không giải quyết được việc gì cả.

Nhưng lời đồn đãi về Tấn vương phi dũng mãnh lại càng ngày càng nhiều, như vậy cũng dám một mình xâm nhập hoàng cung thu bím tóc (nghĩa ở đây là điểm yếu, ý chỉ bắt gian) của Tấn vương, nữ nhân như vậy quả thật không phải người bình thường có thể nhận được.

"Ta thề, ta nhất định - phải - hưu - phu -." Vì vậy, trên không của Tấn vương phủ vang dội tiếng rống sư tử Hà Đông quanh quẩn bên tai ba ngày không dứt.

Long Kí Vân ngồi ở sau bàn học dừng tay lại, tiếp theo lại mang vẻ mặt bình tĩnh xem binh thư, ngay cả đầu cũng chưa nâng, giống như căn bản không thấy được có người đứng ở trước án thư của mình rít gào kiêm vỗ án.

"Long Kí Vân --"

"Hử?" Hắn lên tiếng tỏ vẻ người ở trong này.

"Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?" Nàng sắp tức chết rồi, hắn lại mang vẻ mặt dường như không có việc gì, thật khiến nàng nổi trận lôi đình!

"Có." Như cũ là châm ngôn một chữ.

"Vừa rồi ta nói cái gì?"

"Hưu phu." Hai chữ bay lên.



Tô Linh Linh cảm thấy nếu mình lại cùng nam nhân trước mặt này nói tiếp, nhất định sẽ phát sinh chuyện thảm - mưu sát chồng, cho nên lập tức lấy giấy viết ở bên cạnh qua.

Nhưng sau khi viết tốt hai chữ "hưu thư", nàng liền giật mình.

Hưu thê, nàng biết là căn cứ thất xuất chi điều[1], nhưng hưu phu, nàng phải căn cứ cái gì?

Từ trong sách ngẩng đầu, Long Kí Vân nhướng nhướng mày lên, nhìn thê tử buồn rầu, không tự giác nở nụ cười.

"Long Kí Vân... " Nàng thật chần chờ, cực kỳ không xác định, "Hưu thư viết như thế nào?"

Hắn nghiêm trang tỏ thái độ, "Hưu thư này là đưa cho ta, cho nên ta không phát biểu ý kiến."

Nàng đưa tay phủ trán, phát ra rên rỉ thống khổ, "Nam nhân như vậy vì sao cố tình còn có nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho như vậy?"

"Nàng không thấy sự vĩ đại của ta, không có nghĩa là người khác cũng nhìn không thấy." Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, "Cho nên nàng nên mở to hai mắt hảo hảo xem, miễn cho tương lai hối hận."

"Ngươi có ưu điểm gì?" Nàng dùng sức chụp mặt bàn, hai tròng mắt phun lửa trừng hắn,"Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là bôi đen thê tử của mình không chừa lại gì, phá hư danh dự thê tử, làm cho nàng trở thành người đàn bà ghen tỵ thêm đanh đá cùng với độc ác nhất triều đại này!"

"Nga." Vẻ mặt hắn dường như không có việc gì, không có bao nhiêu biểu tình dư thừa.T*h*i*c*h*T*r*u*y*e*n.VN

Vừa thấy thái độ vân đạm phong khinh của hắn, Tô Linh Linh cũng rất tức giận, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, ý đồ tìm được một chút sám hối trong con ngươi sâu như biển của hắn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.

"Vì sao một chút chột dạ ngươi cũng không có?"

Hắn không đáp hỏi lại: "Vì sao ta phải có?"

[Ngôn-Hoàn] Vương Gia Sợ VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ