Thanh Vi nghe chuyện xong, thật sự nổi giận. Cô biết rõ, Yến Dung lúc trước vì Trịnh Cường có thể nói là chịu nhiều đau khổ, đến đất khách tìm việc làm, vì kiếm tiền mà không ngừng tăng ca, nửa đêm nhớ cha mẹ chỉ biết gọi điện cho Thanh Vi khóc, có con gái trong nhà không lúc nào rảnh rỗi. Trịnh Cường có tiền không tới mấy năm, tâm can đã bị tha mất, quay lại khi dễ người như thế.
"Chị, chị sớm không nên chịu đựng thế!"
"Chị là vì Hân Hân, nó còn nhỏ?"
"Vì Hân Hân lại càng không nên nhẫn nhục, có cha như vậy có thể mang đến gương tốt gì?"
"Hắn nói nếu ly hôn, sẽ không cho chị nuôi Hân Hân, cũng không để lại cho chị một phân tiền."
"Cái gì?" Thanh Vi giận đến cực điểm: "Hắn dựa vào cái gì!"
"Hắn có thể làm được. Hắn có luật sư, có thể tìm người giấu tài sản, tìm người về sau đem Hân Hân giao cho hắn, đưa đến nơi khác thậm chí là nước ngoài, chị thực có khả năng không gặp được con gái nữa." Yến Dung nói xong liền khóc: "Hắn ra ngoài học được lòng dạ hiểm độc cùng lá gan cũng lớn hơn người ta rồi."
Yến Dung lúc trước cố ý gả cho Trịnh Cường đến nỗi cùng cha mẹ bất hòa, cho nên cũng không muốn bị thân thích biết rõ tình hình, hiện tại thật sự không còn cách nào mới đến tìm Thanh Vi.
Thanh Vi tính toán một chút, ở chỗ này không có khả năng, nhà chỉ có hai gian phòng ngủ, ba mẹ một gian Thập Tam một gian, Thanh Vi đến đây nên Thập Tam liền chuyển ra ghế sô pha đỡ, nhưng cô không thể không giúp chị họ, nhìn thấy chị bị người khác khi dễ, tối thiểu muốn cho chị một chỗ đặt chân an toàn.
Cho nên Thanh Vi lúc này quyết định, buổi chiều cùng chị họ về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó đưa chị đến chỗ mình ở, sau năm mới sẽ tìm luật sư ra tòa ly hôn.
Yến Dung vừa xấu hổ vừa cảm kích. Cô biết người không rõ chịu nhiều đau khổ, lại không dám nói cho người khác, cũng biết nói với ai. Bây giờ lại nhờ vào em họ mình, còn muốn gạt chú thím.
Đàn ông đồi bại như là đồ ăn biến chất, không nên vì thế mà đáng tiếc, không nỡ bỏ, không nên vì lúc trước rất tốt mà lưu lại, hư thì bỏ. Chỉ là một phần nhỏ hư mất, còn có thể chắp vá lại được, nhưng hương vị khẳng định chênh lệch, nát đến hết thuốc chữa, nếu như hiện tại không giúp chị họ, cô chỉ có thể bị Trịnh Cường dùng tiền tài, thế lực ép đến tầng thấp nhất của xã hội. Nhưng như thế nào mới có thể giúp được? Thanh Vi cân nhắc một hồi.
"Tới buổi chiều, chị đem đồ trang sức có giá trị, sổ tiết kiệm, tiền bạc đều lấy ra, em nhớ bất động sản chứng nhận là tên chị?" Thanh Vi hỏi.
"Nhưng mà, Trịnh Cường có thủ hạ, cho dù một mình hắn, chúng ta cũng không cầm được đồ gì ra. Lúc ấy hắn nói nếu chị dám ra khỏi nhà, cũng đừng nghĩ lấy được bất kỳ vật gì."
"Hiện tại không lấy, chờ hắn đem quyền sở hữu nhà sửa lại thì trễ mất. Hắn thiếu nợ chị đấy, không chỉ là cái nhà không đâu!" Thanh Vi nhìn Yến Dung chậm rãi nói: "Trịnh Cường không phải lần đầu tiên đánh chị phải không? Trước kia đến bệnh viện khám, có lưu lại bệnh án không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
ẢNH VỆ XUYÊN ĐẾN THẬT DỄ NUÔI - Bản Sắc
RomanceTác giả : Bản Sắc số chương : 133 - đã hoàn. Trong nhận thức của Yến Thanh Vi, xuyên việt là bàn tay vàng được mở ra, hoặc là có thiên phú dị bẩm, hoặc là người gặp người thích, hoặc là vào nhà đế vương, hoặc là giàu có nhất thiên hạ, tệ nhất cũng...