17. EVERYDAY LOVE

491 46 0
                                    


Một tuần còn chưa trôi qua. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc Taeyeon chìm vào giấc ngủ trong một cái kén chứa đựng những giọt lệ không tuôn và những giấc mơ ngập tràn ký ức. Cô có thể làm gì khác đây? Chẳng có cách nào để thoát ra khỏi nó, và cô cũng không muốn bỏ đi một chút nào. Sau cùng thì, trong thế giới nhỏ bé của Taeyeon, cô vẫn chỉ có thể yêu Tiffany ngày qua ngày.

Cô thở dài, ngồi sụp xuống chiếc ghế tại quầy bar, gõ chiếc ly lên mặt bàn để thu hút sự chú ý của pha chế. Nhìn thấy đôi mắt đục ngầu, khuôn mặt hốc hác, và khoé môi thường trực xị xuống, pha chế nhướn mày.

"Cậu không nghĩ như vậy là hơi bi thảm quá sao?"

Taeyeon nhăn mặt, như thể cơn đau đớn nhất trên đời lại vừa đập vào vai mình thêm lần nữa. "Không."

Pha chế đảo mắt. "Đâu phải cô ấy đã chết hay gì. Mà với cả, cô ấy đang thật sự trên đường về nhà ngay lúc này rồi. Cậu không vui sao?"

Taeyeon gục đầu xuống mặt bàn và không trả lời. Cô úp mặt xuống, vầng trán áp lên tấm gỗ mát lạnh, và lại thở dài giận dỗi. Ngày mai là máy bay của Tiffany hạ cánh rồi, cuối cùng cũng đưa Tiffany trở về rồi. Theo như những gì cô lo lắng, như vậy là quá lâu và cô thì đang trên bờ vực của sự mất tỉnh táo khi không có Tiffany ở bên. Cô lại gõ nhẹ ly rượu lên mặt bàn, phớt lờ lời càu nhàu không ngừng khi pha chế rót đầy ly rượu.

"Cậu là cái đứa bạn buồn rầu nhất từ trước đến giờ đó." Pha chế nhận xét. "Mình tưởng cậu đến đây để ủng hộ công việc mới của mình chứ, thế mà giờ cậu lại đang ủ ũ và khóc lóc chỉ bởi vì xa bạn gái có mấy hôm."

Taeyeon quay đầu để lườm người kia một trận. "Cậu không hiểu cảm giác này thế nào đâu, okay? Bọn mình chưa từng xa nhau lâu đến vậy. Mình nhớ cô ấy lắm."

"Ờ, ờ, sao cũng được. Để dành mấy lời đó cho nàng thơ đi. Mà thật ra đó cũng là ý hay đó chứ. Giữ lại toàn bộ nỗi buồn này, cảm giác tiêu cực nọ rồi trút lên Tiffany khi nào cô ấy về. Sẽ là một màn chào đón tuyệt vời đó chứ, không phải sao?"

Taeyeon ngồi dậy, nheo mắt lại. "Cậu đang cố nói cái gì vậy chứ?"

"Mình đang nói là cậu nên dành thời gian để chuẩn bị chào đón cô ấy về nhà một cách tuyệt nhất từ trước đến giờ, còn hơn là cứ ngồi đó ủ rũ chỉ bởi vì đã hai tuần rồi chưa được gặp cô ấy."

"Hai tuần rưỡi đó." Taeyeon sửa lại, nhưng não bộ cô bắt đầu hoạt động. "Màn chào đón về nhà tuyệt vời nhất, hử? Cũng sắp đến Giáng sinh rồi nhỉ."

Cô xoay ghế, ngả lưng dựa vào quầy bar, và ngước lên nhìn trần nhà mà ngẫm nghĩ.

Họ đã dọn đến căn hộ này vào tháng 12, cô nhớ lại, khi tấm thảm tuyết trắng xoá đã trang trí khắp nẻo đường của thị trấn đang bao bọc mái ấm của họ. 

Họ đã không chuẩn bị gì nhiều cho Giáng sinh, phòng khách không có cây thông và tường nhà cũng không được trang trí; thực tế, những gì họ có trong những ngày đầu mới dọn đến là giường ngủ, máy tính, và một chút đồ ăn, nhưng Taeyeon nhớ đó là một trong những khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Tại sao ư? Bởi vì hơi ấm của người bạn đời đã luôn bao bọc lấy cô mỗi khi cái lạnh của màn đêm buông xuống, và cô đã được một nụ cười xinh đẹp nhất thế giới chào đón vào mỗi buổi sáng.

[TRANS][TAENY] FORELSKET [NEVER-ENDING]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ