Chương 8: Thượng

360 19 0
                                    

"Rốt cuộc là ngươi đang làm gì hả –"

Hoa Quỳ lại rống lên, ko thèm đếm xỉa đến xung quanh. Lão bà bà cạnh nhà cùng lão phế vật có nghĩ như thế nào cũng mặt – Gương mặt tuấn mỹ vô song, con người phong lưu lỗi lạc Hoa đại gia – Đang đứng trên nóc nhà hét lên như quỷ kêu.

Quả là đại khí thế.....

"Ách, " Hác Cổ Nghị bị thu hút, lấy tay che nắng, ko nhìn rõ sắc mặt của Quỳ cho lắm, cúi đầu nhìn gà mẹ Hoa Hoa đang ngoan ngoãn ấp trứng.

"Ah...." Hắn lộ ra thần sắc vui vẻ. Giơ tay chỉ chỉ ý nói sau này có ko ít gà đâu, muốn mang thức ăn thừa về cho bọn nó, ăn vào sẽ mau lớn lắm đây. Gà là Quỳ mua cho đó.....

Hoa Quỳ từ trên mái nhà trèo xuống, im lặng rón rén đi tới phía sau con chuột ngốc kia. Cúi đầu nhìn kỹ mái tóc đen nhánh sau đầu của con chuột. Cất giọng trầm thấp hơi khàn khàn hỏi: "Ngươi ngồi ngốc ngếch ở đây chi vậy?"

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy 1 cơn giận đang đùng đùng phát tác. Đoán chắc rằng Quỳ trong nháy mắt sẽ biến thành quỷ cho coi..... Hoảng hồn! Hác Cổ Nghị ngã ngồi trên mặt đất, đầu đập vào đùi của quỷ. Đôi mắt mở to hết cở càng lúc càng thấy quỷ đến gần, sắc mặt thật khó coi – đôi mắt bén ngót, sát khí bắn ra 4 phía –

"Tối nay, chiên cho ta 2 quả trứng gà." Hoa Quỳ mệnh lệnh.

Áh!

Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái hoảng hồn la lớn: "Ko được! bên trong trứng có gà con. Ông ko thể ăn."

Hoa Quỳ nhướng mày hỏi: "Vậy sao? Ngươi chắc chắn là ta ko thể ăn được trứng gà hả?"

Hác Cổ Nghị gật đầu lia lịa, giải thích: "Tôi tính rồi nha, gà con sắp nở rồi đó. Dễ thương lắm ah!"

"Xin đi, thì ta sẽ ko ăn" Sắc mặt Hoa Quỳ gian trá, trong lòng đầy ý định xấu xa, cơn giận khi nãy nhất thời tiêu hết, cùng cậu bàn điều kiện.

"Xin chuyện gì?" Hác Cổ Nghị gương mặt khờ khạo hỏi.

Hoa Quỳ cười nhạt 1 cái, lòng đang tính toán xem làm sao có thể khiến con chuột ngốc này làm mình thật sảng khoái — "Ta đêm nay sẽ ko ra ngoài, nuốn nghe ngươi nói mấy lời êm ái nga." Con chuột ngốc ở trên giường kêu lên vài tiếng mới có tình thú ah.

Hác Cổ Nghị không rõ cho lắm, nên gây ngốc hỏi tiếp: "Muốn tôi nói lời êm ái gì vậy?" Có phải là giống như mấy người ở gần đây thường trêu cậu là thằng ngốc ko?

Miệng Hoa Quỳ cười tươi hết cỡ, bộ dáng gian xảo cười cười nói: "Đến tối ta sẽ dạy ngươi."

Hác Cổ Nghị hơi gật đầu, chỉ đơn thuần là ko đoán ra được Quỳ sẽ dạy cậu cái gì thôi?

Hoa Quỳ kéo cậu lên, ko quên thúc giục: "Mau đi rót cho ta chén nước."

Hác Cổ Nghị nghe xong nói: "Được, để tôi đi rửa tay trước đã." Cậu sợ nếu ko rửa tay, thì Quỳ sẽ lại biến thành quỷ mà giết mất gà mẹ Hoa Hoa của cậu.

Hoa Quỳ nhìn bóng lưng của cậu đang mất dần nơi trù phòng. Bao nhiêu giận dữ đã sớm tan thành mây khói. Giờ đây hắn lại nghĩ, dù ko có lũ gà con thì lão phế vật nhìn cũng thật chướng mắt mà!

***

Hác Cổ Nghị ôm ống trúc ngồi trên giường tính tiền, thoáng chốc đã quên chuyện Hoa Quỳ sẽ dạy mình nói chuyện êm ái.

"1, 2, 3, 4.....17, 18....20....25...." Giờ cậu chỉ bán dầu có nữa ngày thôi, thu nhập cũng giảm đi ko ít. Càng nghĩ càng ko thoải mái....Ngực lại cảm thấy đau.

Cậu trừ hết chi phí, chỉ dư lại có 31 văn tiền.

"Làm sao bây giờ... Không mua thuốc cho gia gia rồi....." Cậu thật buồn lòng, cầm từng đồng từng đồng vào lại ống trúc. Mặt nhăn nhó đầy ưu tư như 1 cái bánh bao nhỏ.

Hoa Quỳ bước vào phòng, từng bước từng bước thong thả đến bên mép giường. Đôi mắt yêu mị dừng lại trên người chuột con. Kia vừa đếm đếm vừa thì thầm ko biết là nói gì nữa.

"Ngươi ôm ống trúc chặt như vậy để làm gì?"

Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong suốt hơi hoảng sợ."Quỳ, tôi ko về nhà vào buổi trưa có được ko?"

"Ngươi nói ngu ngốc cái gì đó? Nếu trưa ngươi ko trở về, thì ta ăn cái gì đây hả?" Hắn chờ con chuột ngốc trở về để hầu hạ cơm nước. Sao nó dám ra chủ ý này?

"Tôi muốn đi bán dầu, nếu ko sẽ ko có tiền." Hác Cổ Nghị vẫy vẫy ống trúc đang cầm trong tay 「leng keng leng keng」chứng thực là cậu ko nói dối.

Thần sắc của Hoa Quỳ hơi run run. Hắn trừng mắt nhìn con chuột ngốc đang ở gần đó. "Ngân phiếu lần trước ta cho ngươi đâu? Ngươi để đâu rồi hả? " Hắn đang nói chuyện thiệt hơn – Lần trước có cho con chuột『vốn luyến riêng』, không nhiều không ít – ngân phiếu 50 lượng.

"Ah, tôi tôi đã......" Hác Cổ Nghị nhớ lại hôm trước rồi hôm trước nữa.... "Ah, tôi nhớ rồi, tôi có đem tờ giấy có con dấu đến đại phu, đổi lấy dược cho gia gia" Quỳ ko có gạt cậu – Tờ giấy đó thật sự có thể đổi được đồ.

"Vậy, đại phu có đưa lại tiền cho ngươi ko?"

"Không có." Hác Cổ Nghị thật thà nói: "Đại phu nói giấy này so với tiền còn ít hơn nữa nha, nên ko có thối tiền lại cho tôi."

Sắc mặt của Hoa Quỳ trong nháy mắt trở nên âm trầm, nghĩ thầm: Giỏi ah, đúng là ko biết sống chết mới dám đi lừa『tiền xương máu』của con chuột ngốc mà ....Mụ nội nó, thật hết muốn sống nữa rồi!

Hoa Quỳ dùng chân vẫy hài xuống, cả người ngồi trên giường trước mặt con chuột thối. Vương tay cầm lấy ống trúc đựng tiền để「Cộp」lên đầu giường. "Mau cởi áo giúp ta" Hắn mệnh lệnh, ngữ khí ko tốt lắm.

Quỳ lại biến thành quỷ....

Hác Cổ Nghị lập tức xoay người lại, chớp chớp đôi mắt vô tội, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, nói: "Chỗ đi tiểu....ở.....sân sau mà." Quỷ đêm nay muốn đem vật cứng rắn làm loạn, mông cậu sẽ đau lắm....

"Đến đây."

Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu, kêu lên: "Ko muốn."

Hoa Quỳ liền nhanh chóng nắm lấy chân cậu, dùng lực kéo 1 cái. Con chuột thối lập tức nằm ngay xuống – Hách!

Cậu cả người cứng ngắt, ngay cả thở cũng ko dám. Trong chớp mắt, toàn thân bỗng cảm thấy lành lạnh, là quỷ đã cởi hết xiêm y của cậu rồi.

Hoa Quỳ tách 2 đùi cậu ra ôm lấy thắt lưng hắn. Nơi tư mật non nớt ánh ngay vào mắt. Dục vọng trong nháy mắt nổi lên, máu trong người hừn hựt thiêu thốt. Môi mỉm cười đầy tà ý, giơ tay từ từ cởi ra thắt lưng – Đôi mắt cứ ko ngừng chớp lấy chớp để mang trong đó là sự cầu xin. Cậu nhỏ giọng: "Quỳ....."

Hở –

Hoa Quỳ hít sâu 1 hơi. Lời vừa lọt tai quá sức hấp dẫn. Bộ dáng chưa biết chuyện đời của chuột con thật ngốc nghếch đáng thương....

Dường như là xử tử thượng hạng. Bất luận hắn có áp bức như ra sao, cũng ko cách nào hết mị hoặc được.

Hỏa nhiệt trong người cứ ko ngừng tăng lên. Con chuột ngu ngốc cứ cứng ngắt cả người. "Tôi ko phải là chỗ để đi tiểu mà...." Cậu cứ bướng bĩnh nói rõ mình ko phải là vật phẩm của hắn.

Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cậu. Ngón tay tìm đến nơi tư mật, nhẹ nhàng vuốt ve thâm nhập vào cửa khẩu mẫn cảm, cảm thấy cậu chặt chẽ vây lấy.

Nhìn vào gương mặt thanh tú của cậu đang từ từ trắng bệch. Mày nhăn chặt lại, là khó chịu rồi, "Chuột con....." hắn vỗ về, nhẹ nhàng hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu, dụ dỗ: "Nói muốn đi...."

Hác Cổ Nghị lắc đầu khóc rấm rứt "Tôi ko muốn đâu." Cậu ko muốn quỷ làm loạn, ko muốn quỷ áp trên người, làm cậu ko thoải mái, ko muốn quỷ dữ dằn làm cậu sợ.

Thân thể tự nhiên phát sinh kháng cự, đẩy vật lạ vừa xâm nhập ra. Đôi mắt đẫm lệ. Cậu ủy khuất, ko biết rốt cuộc là quỷ bị bệnh gì nữa.

"Ngươi không muốn?!" Chuột con rõ ràng là đang cự tuyệt, ngay cả do dự cũng ko có lấy nữa phần.....

Nhanh như chớp, Hoa Quỳ liền cắn đôi môi như cánh hoa của cậu 1 cái. Rút ngón tay ra. Động thân, toàn bộ dục vọng đều được đẩy vào nơi non mềm kia.

"Đừng — "

Chuột con thần sắc đau đớn kêu lên. Hắn liền nâng chân con chuột lên, dùng sức đỉnh nhập, thật hài lòng khi thấy con chuột thốt ra:

"Đau..."

Hác Cổ Nghị vội vã che miệng lại, sợ gia gia khó khăn lắm mới ngủ được lại bị âm thanh đau đớn của cậu đánh thức. Gia gia ho lâu lắm rồi, lâu lắm....

Cậu ko có tiền mua thuốc.....

***

Sắc trời sáng sủa.

Hác Cổ Nghị dụi dụi mắt, thoáng chốc ngạc nhiên –

Hỏng rồi!

Cậu muốn ngay lập tức đi nấu cháo cho gia gia ăn, còn có cho gà lớn gà bé ăn nữa kia.

Thân thể bị Quỳ ôm chặt quá. Cậu thật cẩn thận động đậy. Cả người trợt xuống giường, mông té bịch xuống đất, đau đến há miệng cắn răng.

Sợ sẽ đánh thức Quỳ dậy, cậu liền yên lặng bò đến tủ áo, nhẹ tay nhẹ chân lấy ra 1 bộ quần áo.

Chân đã vững trên đất, cậu lén lút đến gần mép giường, vương tay dài ra định lấy lại ống trúc. Mắt vô tình ngắm nhìn Quỳ đang chìm trong giấc ngủ, lòng cậu dường như xuất hiện 1 tình cảm xa lạ đối với Quỳ....

Là gì vậy....

Ôm chặt ống trúc, cúi đầu xuống, chớp chớp đôi mắt đang dần trở nên ảm đạm. Trong đầu bắt đầu có suy nghĩ, cậu ko ngờ là mình lại ngủ chung với Quỳ, còn có cậu muốn Quỳ ở đây bao lâu đây?

Cảm thấy được giữa đùi có dịch thể dinh dính chảy xuống. Cậu vội dùng tay áo lau đi nước ngay khóe mắt. Nghĩ mãi cũng ko ra, tại sao Quỳ lại loạn như thế, hay là tại hắn ngốc quá?
Nhưng, cậu chưa bao giờ nghe qua ai nói là Quỳ ngốc cả....

Quay mặt về....lại nhìn kỹ người đang nằm sấp trên giường 1 lần nữa –

Ko hiểu là cảm giác này có phải là đáng ghét hay ko....

Ko giống như đối với con chó vàng kia.

Hác Cổ Nghị gánh dầu rao bán ven đường. Quá trưa, cậu để 2 thùng dầu vào lề đường. Ngồi lên đó bắt đầu ăn bánh bao.

Mông ẩn ẩn đau, hắn duỗi thẳng chân ra cho bớt mỏi. Trong lòng cứ lo ko biết gia gia có biết đến bếp nơi trù phòng lấy đồ ăn ăn ko nữa.

Có hay ko lo lắng khi ko thấy cậu về nhà?

Gà mẹ Hoa Hoa của cậu có ấp ra gà con ko?

Nếu có... Gà con sẽ có màu gì?

Đôi môi cánh hoa nở 1 nụ cười ấm áp, đôi mắt rạng rỡ hẳn lên, tưởng tượng đến mấy bé gà con đầy khả ái....

Âm thanh từ xa vọng lại phá tan ảo tưởng của cậu. Hác Cổ Nghị hoảng hồn cũng nép qua 1 bên nhìn xung quanh, xem thử đó là âm thanh đó — Hác Cổ Nghị tò mò mở to mắt, đợi 1 hồi lâu. Lúc này mấy người mua bán và dân thường cũng đã vây lại thành đám đông nhìn ngó. Chớp mắt, có kiệu hoa rực rỡ được khiêng qua, vô cùng nhiệt náo, hướng thành đông mà đi – "Thì ra là Trích Tinh lâu Phụng Tiên cô nương được giá về làm vợ của Chương Đằng."

"Chậc chậc.....Người giàu có đón người thật náo nhiệt ah. Phụng Tiên cô nương đúng là chim sẽ hóa phượng hoàng. Nữa đời sau thật ko cần lo lắng nữa rồi."

"Là người, mặc kệ xuất thân như thế nào, chỉ cần có thể bám theo mấy người có tiền. Dù cho làm tiểu thiếp, thì so với mấy người bình thường như chúng ta cũng tốt hơn gấp vạn lần."

"Nhà họ Chương kia cũng có ko ít cửa tiệm mua bán tơ lụa nha. Nhưng Chương Đằng chỉ thừa hưởng có 2 tiệm mà thôi. Những thứ khác đều được chia hết cho huynh đệ trong nhà rồi. Ai nấy đều tự kinh doanh. Chương thị là 1 đại gia tộc, chiếm vai trò ko nhỏ trong việc kinh thương ở nơi này. Chưởng quyền đều do Chương đại phu nhân tiếp quản."

"Nữ nhân kia chính nguyên phối phu nhân của Chương Bá. Nghe nói rất khôn khéo, lợi hại. Chương thị chức phường (~ phường kinh doanh tơ lụa của nhà họ Chương) lúc đầu chính là sự nghiệp của nhà mẹ Chương đại phu nhân. Vì bà là con gái một, nên thuận theo đổi thành Chương thị chức phường. Trải qua nhiều năm, 1 chức phường nhỏ bé giờ thành nơi kinh doanh quy mô như hôm nay."

Hác Cổ Nghị sau khi nghe xong thì mặt mũi ngơ ngẩn. Cậu ko hiểu bọn họ đang nói cái gì nữa, chỉ biết là Phụng Tiên tỷ tỷ xinh đẹp đã lập gia đình ....biến thành tân nương tử....

Gia gia đã nói tân nương tử cùng chú rễ sẽ ở cùng 1 chỗ, sau đó là có tiểu oa nhi....

Giống như nuôi 1 con gà trống và 1 con gà mái, sẽ đẻ ra gà con.


MẠI DU LANGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ