Chương 13

4.4K 547 15
                                    

Người nghèo sống gần bãi rác mỗi ngày đều sẽ tới đây tìm may mắn, kiếm chút đồ ăn hoặc là đồ vật có thể dùng được. Hôm nay tới nhặt rác, mọi người phát hiện một người đang nằm cách đó không xa.

Người đàn ông trung niên mặt râu quai nón này nằm trên mặt đất thành hình chữ X, nhìn thấy còn phun máu, bộ dáng nửa chết nửa sống, trên ngực còn để một chiếc lông chim màu sắc rực rỡ xinh đẹp.

Những người này nhìn chiếc lông chim kia, lại nhìn quần áo trên người đàn ông đầy râu này có giá trị mấy đồng tiền, lại nhìn nhau, sau đó đột nhiên đều hành động. Lấy lông chim lấy lông chim, lột quần áo lột quần áo, cởi giày cởi giày. Vội vàng phần phật xong, nháy mắt lại phần phật mà tan đi, chỉ còn lại người đàn ông tiếp tục nằm ở đó. Mà lúc này toàn thân ông ta chỉ còn thừa cái quần đùi, và trên cổ tay vẫn còn quang não cá nhân là vật rất khó xử lý.

Bên kia, Cẩn Sơ rốt cuộc cũng đã tới trạm thu mua phế liệu.

Lúc này trên người cậu trừ hai cái túi lớn, còn có một quả cầu bằng kim loại lớn. Đó chính là xe huyền phù.

Chính Cẩn Sơ cũng không biết lái xe. Mà sau đó cậu sờ xe huyền phù, liền biết trên xe này có chút đồ vật là Tiểu Dung Dung có thể ăn, có mấy thứ khác lại không được, đem những cái không thể ăn như thủy tinh, ghế dựa gì đó cũng thất thất bát bát cho hủy bỏ hết, còn lại một cái dàn giáo cứng rắn. Sau đó để Tiểu Miêu Miêu dẫm bẹp dàn khung, lại cuộn lại cuộn lại biến thành quả cầu, dùng một chiếc dây thừng cột lại, cũng đem chở trên lưng.

Lúc này cậu đi vào trạm thu mua phế liệu, thấy được rất nhiều xe huyền phù lớn lớn bé bé nát tung toé, xếp thành vài ngọn núi nhỏ, trừ xe huyền phù, còn có vài thứ tốt khác. Cũng có cái làm giống như cậu, đem những phi hành khí đè dẹp lép sau đó chất chồng lên nhau.

Lúc này Cẩn Sơ nhìn chằm chằm những chiếc xe huyền phù mà hai mắt sáng lên. Nhiều như vậy, đủ cho Tiểu Dung Dung ăn được lâu lắm.

Trạm thu mua phế liệu này vây chung quanh cái sân không cao lắm, vô cùng lớn, trước cổng lớn có một ông già đang ngồi, kẹp một điếu thuốc lá rút ra hút, ngẩng đầu liếc Cẩn Sơ một cái.

Lúc này Cẩn Sơ ngoại hình kỳ lạ. Chính mặt cậu cũng không cẩn thận bị bôi đen, trên lưng lại mang túi lớn và một đống kim loại bỏ đi, vừa thấy như là tới bán phế liệu. Ông già đi liếc cậu một cái cũng không đứng lên, ủ rũ ỉu xìu mà nói: “Bán phế liệu à, đi vào bên trong cân đi.”

Cẩn Sơ cuối cùng cũng dời mắt từ trên đống xe huyền phù xuống, nói với ông già: “Tôi không bán, tôi muốn mua.”

Hai mắt ông già đi liền nhìn cậu nhiều thêm mấy lần: “Cậu muốn mua phế liệu ở đây? Dạng gì? Kim loại? Cao su? Quần áo cũ?”

Cẩn Sơ chỉ chỉ những chiếc xe huyền phù, lại chỉ chỉ đống trên lưng: “Tôi muốn như vậy!”

Ông già đó không nhanh không chậm mà nhìn nhìn: “Kim loại à, kim loại này của tôi bán theo tấn. Một tấn phẩm chất kém 5000 tín dụng tệ, trung đẳng gấp bội, cao cấp càng lớn.”

Một tấn là nặng bao nhiêu, 5000 tín dụng tệ là bằng nào? Bản thân mang đồ vật đến lại có thể có bao nhiêu tín dụng tệ?

[BL] [EDIT] Tiểu Hoa Yêu [tinh tế]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ