"Đại thúc, người hành nghề xa phu được bao lâu rồi?"
Ngồi mông lung một hồi lâu, Du Định Duyên có chút chán nản, xoay người tìm đề tài cùng xa phu tán gẫu.
"Quận mã hỏi ta sao? Vậy thì không giấu lão đến nay đã đánh xe ngựa được bốn mươi năm"
"Lâu như vậy? Hẳn là nơi nào người cũng đã từng đi qua sao?"
Định Duyên hiếu kì, một người có thể gắn bó công việc lâu như thế? Nàng lúc trước ở hiện đại, công việc đơn giản chỉ là nhân viên văn phòng gõ bàn phím ngồi máy lạnh nhưng dần dà qua dăm ba tháng liền sẽ dễ chán nản. Đại thúc này ấy vậy, làm xa phu bốn mươi năm, có phải là quá mức yêu nghề không?
"Haha không phải khoe khoang với quận mã, lão nạp thực sự đi qua rất nhiều nơi, đến nỗi lão chẳng nhớ hết."
Xa phu vừa cười vừa nói, trong ánh mắt có chút hoài niệm. Lão năm nay đã gần lục tuần, tuổi trẻ túng thiếu, không có cơ duyên được dùi mài kinh sử không dám mang giấc mộng quan tước, khó lắm mới xin được một chân chạy vặt cho gánh xiếc. Sau đó học làm xa phu, cùng những người huynh đệ trong gánh xiếc du chu nam bắc kiếm chút tiền sinh nhai. Tuy cực khổ nhưng mọi người luôn đùm bọc lẫn nhau. Chốc cái đã qua chục năm, gánh xiếc Hải Lan năm nào liền ngã ngựa, người về quê trồng rau chăn cừu, người tuổi già an ổn hay người thì đã sớm nhập hoàng tuyền, từ biệt đã lâu đến nay chưa từng một lần gặp lại.
"Như vậy thúc đã từng đặt chân đến Lâm Trụy chưa? Ta nghe nói nơi đó hoang vu kì ẩn, nồng nàn quỷ khí, không rõ thực hư thế nào."
Định Duyên nãy giờ âm thầm đánh giá xa phu, dù thân thể đã vào tuổi lục tuần, tóc cũng bạc hết cả nhưng trái ngược cơ thể không quá gầy gò, còn có phần hơi cường tráng. Hẳn người này đã có một tuổi trẻ phi thường náo nhiệt.
Từ người này, Định Duyên cũng muốn nghe ngóng một chút, xem như học hỏi trưởng bối đi a.
"Lâm Trụy? Nơi này lão có đôi lần ghé qua, xem như lời đồn cũng có phần đúng. Mạn Thành nơi đây không quá mức xôm tụ, từ buổi chiều đã vắng lặng bóng người, người trong thành thì âm trầm ít nói, nhìn chung quả thật âm u không nói nỗi. Nhưng Lâm Trụy cũng không hoàn toàn thê lương đến mức không ai dám tiến vào, các thương nhân buổi sáng vẫn ra vào thành liên tục trao đổi hàng hóa. Còn chuyện tu nhân trên núi? Cái này khó nói, ta cũng chưa từng gặp qua, quỷ khí gì đó hẳn cũng chỉ là người đời truyền miệng."
Xa phu nghiền ngẫm, nhớ về lần đầu tiên gánh xiếc tiến vào Lâm Trụy, lão cũng có chút sợ hãi lạnh cả lưng nhưng những ngày sau mọi chuyện đều yên ổn cả. Làm gì xuất hiện cái gọi là yêu tinh ngàn năm.
Hóa ra Lâm Trụy là bị người đời tạt một thao nước bẩn sao? Định Duyên gật gù suy đoán một chút, tán gẫu với xa phu hồi nữa rồi ly khai trở vào trong kiệu.
Một màn này mém chút khiến Định Duyên bay ngược trở ra, cứ tưởng đoạn thời gian nãy giờ Tĩnh Nam hẳn phải an giấc trưa rồi chứ? Nàng ta cứ như trừng mắt nhìn hướng màn che, còn trùng hợp lúc nàng tiến vào. Ánh mắt đó mang tia giận dữ không nói nên lời, rất có mùi vị nữ vương, dọa Định Duyên một phen hú vía.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SAJEONGMI] Gái thẳng xuyên qua có hai thê tử
FanfictionKhông thể ngừng ôm fic về Du Định Duyên :')))