Giờ Tỵ ngày hôm sau, lúc này Định Duyên mới choàng tỉnh giấc.
Cảm nhận đầu tiên của nàng chính là xe ngựa đã ngừng chuyển động, mà Danh Tĩnh Nam cũng không có trong kiệu.
Đầu óc Định Duyên chưa tỉnh táo, thầm nghĩ 'xe ngựa có khi nào trong lúc nàng ngủ mê liền bị cướp nhưng chừa lại nàng không?'
Mang theo suy nghĩ không giống ai, Du Định Duyên từng bước xuống xe ngựa. Ngó nghiêng xung quanh, phát hiện cách đó không xa đám người vương phủ đang dùng thức ăn sáng mới thở phào, quận mã bì bạch đi tới đó.
"Nhạc phụ sáng hảo"
"Hừ không có phép tắc"
Chuyện thâm thù đại hận gì đó của Du Định Duyên và Danh Thân Vương trước kia, nàng làm sao biết. Chỉ ngây thơ nghĩ nàng hiện tại là tướng công của Danh quận chúa, gọi một tiếng nhạc phụ cũng là bình thường mà nhỉ?
Nhưng cớ gì Danh Tôn Tĩnh nghe xong mặt càng chuyển sắc tối, lông mài lão rất rậm, râu ria hùng hổ, vẻ mặt oai phong của một vị tướng trung niên như muốn nhai nuốt cơ thể nhỏ bé của nàng vào bụng.
Hầy, đúng là hổ phụ sinh hổ nữ, Du Định Duyên nàng thiếu tiền gạo nhà họ hay sao mà cả ngày đều làm mặt dữ với nàng? Huhu Định Duyên nàng tự dưng bị chèn ép, muốn khóc.
"Quận mã, thiện của ngài"
Nha hoàn dâng lên một ít lương thực khô cho nàng. Khác với mọi ngày, ở quận mã phủ sơn hào hải vị dâng tới mặt. Nơi đây đường núi bấp bênh, nhà dân còn không thấy đừng nói chi tửu quán, Định Duyên chỉ biết cắn răng ăn lương khô.
"Đa tạ"
Định Duyên ngoan ngoãn ngồi một góc gậm nhắm món bánh bao khô cứng. Nàng một chút cũng không dám quậy phá, bên trái là một Danh Thân Vương mặt hầm hầm như ăn phải ớt bột, bên phải là con gái lão - Danh Tĩnh Nam một mực âm trầm nhìn nàng, một cái nhìn rất ư là ...đe dọa. Định Duyên bất giác rùng mình.
Một canh giờ trôi qua, mọi việc ăn uống gì đó cũng chu toàn. Mọi người trở về kiệu, xuất phát tiếp tục qua đường núi.
Xe ngựa đi được một đoạn, Tĩnh Nam lúc này khiêu mi, chậm rãi định nói gì đó.
Bấm bụng Định Duyên nàng cũng biết được nàng ấy sắp sửa nói gì.
"Trò xếp hình trẻ con của ngươi, bản cung hôm qua liền giải được"
"...Không...không phải chứ"
Định Duyên nghe được câu nói không ngoài dự đoán, càng run lẩy bẩy, không thể nào, tương lai của nàng sao có thể bị Danh Tĩnh Nam coi như người hầu.
"Hừ lần sau tìm trò khó một chút"
Danh Tĩnh Nam nhếch mép, từ trong vạt áo lấy ra thanh gỗ thảy đến chỗ Du Định Duyên.
Định Duyên không tin, kiên quyết kiểm tra lại hình ảnh trong khung. Hình ảnh mặt trời, căn nhà, con sóc, con đà điểu và cả con chim cánh cụt, tất cả đều được xếp hoàn chỉnh.
What? Làm sao người cổ đại biết được hình dạng chim cánh cụt mà xếp?
Định Duyên ngỡ ngàng đến xuất thần, trong phút chốc nàng tự dưng nghĩ đến Danh Tĩnh Nam có khi nào cũng xuyên không như nàng hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[SAJEONGMI] Gái thẳng xuyên qua có hai thê tử
أدب الهواةKhông thể ngừng ôm fic về Du Định Duyên :')))