0011. Tình yêu, tình thân

476 49 17
                                    


"Jin Jin. Chị uống đủ rồi đấy. Về thôi." Jiyeon giật lấy chai rượu Jin Jin đang cố nốc. Sợ sệt kéo sụp mũ xuống, ngó nhìn xung quanh quán bar nhộn nhịp với điệu nhạc xập xình, em không muốn bản thân bị bất kỳ ai phát hiện trong tình huống thế này.

"Không đủ. Không đủ." Jin Jin giật lại chai rượu từ tay em. Giọng điệu cũng đã nhũn ra hệt tấm thân của mình đang gật gù trên bàn rượu. Đoạn bà chị ấy gục mặt xuống, tay quờ quoạng, miệng vẫn không ngừng nói mặc dáng vẻ đầy bất lực của Jiyeon. "Chị không hiểu, càng uống lại càng tỉnh... haha... câu nói của tên Sehun chết tiệt ấy vẫn còn xoay lòng vòng trong đầu chị đây này!... hức... là em gái á? ... Lee.. Se...hun là đồ hèn!! Oh Jin Jin tôi... chẳng thèm làm bạn gái của anh...huhuhu... chẳng thèm nữa..."

Jiyeon em che mặt lắc đầu ngao ngán. Em vẫn nhớ như in lần trước hai anh chị này còn khẳng định mối quan hệ giữa họ hoàn toàn trong sạch, không chút dính dáng đến tình yêu. Nhưng giờ đây, bà chị quản lý khóc lóc ỉ ôi, lôi bằng được em đến quán bar uống rượu để giải sầu sau thất tình, còn làm đủ trò thu hút bao ánh nhìn ngờ vực của mọi người. Mọi thứ chẳng qua cũng chỉ vì lời giới thiệu của Sehun với những người bạn của anh, rằng Jin Jin là em gái.

Khi yêu, con người ta đều mất tần số kiểm soát như thế nhỉ, em tự nhủ.

Sau màn cười khanh khách, nghêu ngao hát và lầm bầm chửi rủa của mình, bà chị quản lý cuối cùng cũng gục xuống ngủ say, dập tan loạt con mắt châm chọc quanh quẩn nơi đây. Sau đó, Jiyeon phải gác bỏ hình tượng diễn viên nổi tiếng, gồng sức đỡ tấm thân nặng trịch nồng nặc mùi rượu ấy ra xe. May thay, nhờ cuộc gọi cho Sehun, còn thuận miệng mắng anh ta một trận vì bắt Jiyeon em phải gánh cục nợ này cả ngày trời. Cuối cùng, Jiyeon cũng được thả tự do về nhà mà giao phó tất cả cho thủ phạm gây ra đống rắc rối này - Lee Sehun.

Song, người tính không bằng trời tính, vừa đạp ga chạy ra từ hầm đổ xe của quán bar, đập vào mắt Jiyeon là hai thân ảnh quen thuộc loạng choạng vì cơn say rượu, đang cố bắt taxi ở lề đường. Ngay lập tức, Jiyeon dừng xe, đôi mắt em dán chặt vào kính chiếu hậu, đúng hơn là vào khuôn mặt ửng đỏ cùng dáng vẻ một Park Hyomin say khướt với cô bạn bên cạnh. Bất chợt, trái tim Jiyeon như hẫng một nhịp, kéo theo đó là hơi thở không ổn định, ánh mắt thoắt đượm màu trống trải đến vô hồn; hoàn toàn không còn là dáng vẻ bình thản mà em cố khoác lên khi đối diện với mọi người hay thậm chí là Park Hyomin.

Đó là một Park Jiyeon chân thật nhất. Một Park Jiyeon luôn bị quá khứ giày vò. Một Park Jiyeon vĩnh viễn bị đánh gục trước tình yêu dành cho ai kia.

Jiyeon hạ tầm mắt, lòng ngổn ngang bộn bề trăm mối tơ vò. Em sợ phải đối diện với Hyomin, nhưng trời đã khuya, màn đêm cũng buông dần cơn lạnh xuống và lương tâm em không cho phép mình bỏ mặc hai cô gái ấy trong tình trạng say mèm thế này. Sau cùng, Jiyeon quyết định xuống xe, tiến đến chỗ bọn họ.

May thay, cô bạn của Hyomin – Kim Sohee vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra em, còn cô bác sĩ nghiêm túc của mọi ngày thì tựa vào vai Sohee và nhắm nghiền mắt từ lúc nào.

"Ji...Jiyeonie?..." Kim Sohee khống giấu được nét bất ngờ hô lên thành tiếng.

"Lên xe đi. Em đưa hai người về."

Trái Đất không vì ai mà ngừng quay! - Park Jiyeon x Park HyominNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ