Chương 30: Hạnh phúc đến quên

3K 75 6
                                    

Dung Diệp kéo Luyến Nhi vào trong lồng ngực: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Miệng không ngừng nói xin lỗi, cũng không làm gì phản bác, mặc cho hai tay nhỏ bé đánh loạn ở trên người mình, chỉ cần y còn đánh hắn cũng đã thực vui vẻ.

"Ngươi muốn giết ta." Luyến Nhi phẫn hận nói.

"Chúng ta đã bị Cảnh vương lừa, đây là âm mưu mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt."

"Ngươi mắng ta, ngay cả chết cũng không cho ta chết thoải mái một chút." Luyến Nhi lại ủy khuất nói.

"Đây là quốc pháp, nghịch thần đều phải lăng trì."

"Ngươi giết cả nhà ta một trăm ba mươi sáu người." Luyến Nhi kích động rống to.

"Đó không phải ta giết, ta là hạ chỉ truy sát Cảnh vương, người nhà của ngươi là bị thủ hạ Cảnh vương giết."

"Ngươi còn gọi thái giám tra tấn ta." Luyến Nhi thương tâm nói.

"Đó không phải ta hạ mệnh lệnh, ta chỉ bảo bọn họ nhốt ngươi tại nơi đó, sau này ta cũng mới biết bọn họ lại đối với ngươi như vậy, đó là do Lan quý phi và mấy vị phi tần ra tay."

"Dù sao cũng là của ngươi." Luyến Nhi hung hăng dùng sức gạt đi nước mắt trên mặt.

Dung Diệp hôn hôn mặt Luyến Nhi: "Phải, đều là ta sai, là ta không tốt, là ta đã quên, đã quên chúng ta là phu thê, người khác tổn thương ngươi cũng không nhiều bằng ta đã tổn thương ngươi, hiện tại ta đã biết rõ, không, kỳ thật ta đã sớm hiểu được, nhưng hiểu được cũng đã quá muộn."

Bên trong thực im lặng giống như đã ngủ, ánh nến cô độc ở trên bàn không ngừng lập lòe. Đợi cho Luyến Nhi tỉnh táo lại, Dung Diệp mới cẩn thận điều chỉnh tư thế, không muốn kinh động tới Luyến Nhi, để cho y thoải mái một chút trong lồng ngực chính mình.

Dung Diệp ngồi ở đầu giường, Luyến Nhi ngồi ở trên đùi hắn, im lặng giống như một búp bê không có sinh mệnh, y khiến Dung Diệp nhớ đến ngày trước, khi Luyến Nhi ngồi ở trong lồng ngực chính mình cũng là im lặng như vậy, chỉ là Dung Diệp thực thích bộ dáng y đấu khí với chính mình.

Ba năm trôi qua, Luyến Nhi đã thay đổi rất nhiều, vóc dáng cũng cao lên, ngày trước ôm y cũng chỉ tới cằm, bây giờ đã cao đến tai, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn đã biến thành khuôn mặt trưởng thành nhưng gầy yếu, đôi mắt to tròn bây giờ có chút dài nhỏ, vô luận nhìn sao cũng thấy được y đã trưởng thành rồi.

Luyến Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong lồng ngực Dung Diệp. Người này vừa mới nói sẽ bảo vệ chính mình, nên tin hắn một lần nữa không? Nhưng nếu lại gặp phải kết cục như trước, Luyến Nhi nghĩ y cũng sẽ không còn dũng khí để tiếp tục sống.

Lúc này, giọng nói Dung Diệp chua xót từ đỉnh đầu vang lên.

"Luyến Nhi, ta biết hết thảy mọi thứ không thể làm lại, nhưng năm tháng sau này ta sẽ bồi đắp cho ngươi, vô luận tương lai ra sao, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta sẽ không bao giờ buông tay ngươi nữa. Chỉ cần ngươi còn thích ta, ta sẽ vĩnh viễn là của ngươi, là của một mình ngươi. Cái gì giang sơn, cái gì thiên hạ, ta đều không cần. Nếu cho ta cơ hội chọn lại một lần nữa, ta vẫn chọn ngươi."

|Đam Mỹ/Edit| Quân Bất Kiến Quân - Nam Khê NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ